Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Gần mười hai giờ đêm, Hạ Vy cùng Diệp Loan khoác vai nhau bước ra khỏi quán.



“Đến nhà tạo không?” Hạ Vy đề nghị.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Diệp Loan lắc đầu, xua tay. Hạ Vy đành gọi taxi cho bạn. Chưa đầy năm phút xe đã đến.



Diệp Loan nghiêng đầu ra khỏi cửa xe, cười híp cả mắt, vẫy tay: “Hôm khác gặp



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hạ Vy dõi mắt nhìn theo rất lâu đến khi xe taxi chỉ còn là một chấm nhỏ mơ hồ trên đường mới thở dài, rủ mắt, cũng không vội đi ngay. Cô lấy điện thoại trong túi ra, nửa ngày vẫn không thể gọi đi. Cô không dám đối mặt với Duy Nam, cũng không biết nên nói gì với anh lúc này. Do dự thêm một lúc vẫn không hạ được quyết tâm, cô ảo não nhét lại điện thoại vào túi xách, thở dài, vô cùng phiền muộn.



Quán lẩu bà Năm nằm ở rất gần khu nhà của Hạ Vy. Cô không định bắt xe, cứ vậy chậm rãi cất bước.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Nửa đêm, ngoài đường chẳng còn mấy bóng xe. Thỉnh thoảng mới có một chiếc xe lao vút qua. Hạ Vy bắt đầu cảm thấy lạnh, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn tay hơi dài qua gối. Gió lạnh thổi qua không khỏi rùng mình, run rẩy. Men say trong người cũng dần biến mất, đầu óc bỗng trở nên thanh tĩnh.



Trên còn đường dài, cách vài mét lại có một trụ đèn, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt lạnh lẽo. Hạ Vy thần thờ bước đi, ánh sáng vàng trát lên khuôn mặt xinh đẹp, làm nổi bật lên gò má hơi ửng hồng vì men bia. Bóng dáng đổ dài trên vỉa hè, lại trông càng cô đơn, tĩnh mịch.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vài chiếc lá vàng không chịu nổi khi gió quét qua, lìa cành bay lượn trên không trung rồi lặng lẽ rơi xuống nền đường kết thúc một vòng đời từ chiếc mầm non be bé, đến khi là một chiếc lá xanh mơn mởn rồi vàng úa, già cỗi lìa cành.



Phía trước có hai ngã rẽ, Hạ Vy chẳng chút do dự rẽ sang bên trái. Con đường này về đêm khá vắng vẻ, chẳng có một chiếc xe nào chạy qua, cô chỉ mơ hồ nghe tiếng động cơ xe phía xa xa có lẽ là từ một con đường gần đấy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khu Hạ Vy sống, toàn những người trí thức, giờ này hai bên đường nhà đã tắt đèn, cài then, khóa chốt, chỉ còn trơ trọi một bóng đèn trắng nhỏ bật lên tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu sáng hiên nhà. Vì vậy càng nghe rõ tiếng bước chân nặng nề ma sát trên đường cùng tiếng chửi rủa làu bàu của một người đàn ông phía xa đang loạng choạng đi đến.



Bước chân Hạ Vy khựng lại, không biết có nên tiếp tục lướt qua gã để về nhà, hay xoay người bỏ chạy. Gã đi đến càng lúc càng gần, cô đã có thể thấy rõ diện mạo của gã. Vóc dáng người đàn ông thô kệch, khuôn mặt râu quai nón, hai mắt đỏ ngầu vì men say, một vết sẹo ngang má phải kéo dài đến ngang tại trông vô cùng dữ tợn, trên tay gã cầm một chai rượu, chốc chốc lại ngửa cổ uống ừng ực, uống xong gã lại làu bàu chửi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tim Hạ Vy giật thót, cúi đầu lướt qua gã, đến hít thở cũng không dám, cô không khỏi hối hận vì đã không chịu bắt taxi về nhà. Nửa đêm gặp phải một người say mà còn là người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn, cô là con gái, lại một thân một mình, không khỏi đề cao cảnh giác.



Đến khi chỉ còn cách gã tầm ba, bốn bước chân Hạ Vy liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và tiếng chửi của gã, giọng gã ồm ồm, khàn đặc như trực tiếp phát ra từ cổ họng:



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



“Con mẹ chúng mày tin tao giết hết cả đám





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






chúng...



Khúc sau Hạ Vy không nghe rõ vì giọng gã quá khó nghe, cô không dám hít thở mạnh, chân cũng bước đi nhẹ hơn để tránh giày cao gót va chạm mạnh với mặt đường, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất có thể. Nhưng khi cô lướt qua, gã đột nhiên dừng bước quay đầu sang nhìn chăm chăm





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Hạ Vy cảm nhận được ánh mắt gã, da gà toàn thân nổi lên, cố gắng bước nhanh hơn.



Phía sau, gã đột nhiên cất giọng cười ha ha, trong đêm khuya tĩnh mịch nghe cực kì khủng bố khiến Hạ Vy dựng tóc gáy, sợ hãi, theo phản xạ bỏ chạy. Nhưng cánh tay bất thình lình bị giữ chặt, cô sợ hãi hét lên, hoảng sợ ngoái đầu. Chỉ thấy khuôn mặt dữ tợn của gã gần ngay trước mắt. Thấy cô hoảng sợ, gã nở nụ cười ngoác miệng lộ ra hàm răng vàng úa.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






“Người đẹp đêm khuya rồi còn đi đâu đấy?” Hai mắt gã nóng rực đảo khắp người Hạ Vy. Mặt Hạ Vy trắng bệch, vùng vẫy kịch liệt: “A...



Ông làm gì vậy? Mau buông ra...





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Hạ Vy nhanh chóng thoát ra được khỏi tay gã, lập tức bỏ chạy. Thế nhưng tốc độ gã nhanh hơn Hạ Vy rất nhiều, túm lấy tóc kéo ngược ra sau, cô đau đến chảy nước mắt, giãy giụa kịch liệt chống trả. Trong lúc hai người giảng co, trên tay gã bị cô cào cho mấy đường, gã rất tức giận, khuôn mặt càng thêm hung ác, xô mạnh cô xuống vỉa hè, không quên mở miệng mắng chửi, nước miếng văng tung tóe:



“Con đàn bà chết tiệt, mày dám cào bố mày, xem tối khốn.” nay bố trừng trị cho mày sáng mắt ra, con





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Hạ Vy bị gã xô mạnh mất thăng bằng ngã nhào ra đất. Cô hoảng sợ lùi ra sau run rẩy la lên:



"Ông... ông không được qua đây.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Gã đàn ông trừng to hai mắt bổ nhào đè lên người Hạ Vy, bàn tay thô ráp vuốt ve cặp đùi trơn min.



Hạ Vy cảm thấy buồn nôn, giờ phút này trong đầu chỉ toàn sợ hãi và tuyệt vọng, hét đến lạc cả giọng: “Cứu tôi với, có ai không, cứu tôi với.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Con mẹ mày chứ kêu.



Gã vội vã bịt chặt miệng Hạ Vy, cô mở to hai mắt, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh vụn vỡ, cô nghe thấy tiếng vải xé toạc, khi đôi môi dày cơm của gã áp xuống cổ cô ngày càng gần thì chợt có lực nào đó kéo mạnh gã ra.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Gã chưa kịp đứng vững, những cú đâm như mưa trút liên tiếp vào mặt, vào bụng gã, khiến gã đau đến la oai oái: “Mẹ nó... thằng nào dám..."



Câu nói chưa xong đã nhận thêm vô số củ đấm trời giáng, gã đau đến mức chỉ có thể kêu la, xin tha.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Gia Khánh hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng hung tợn, đấm vào người đàn ông đã hết sức phản khán, như bùn nhão nằm dính ra đất. Đánh đến khi tay anh mất hết cảm giác mới thở hồng hộc đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Hạ Vy. Cô đã ngồi dậy từ lúc nào, hai tay ôm chặt gối không ngừng run rẩy. Hai mắt ngấn nước mở to nhìn anh chăm chú.



Gia Khánh đau lòng, cởi áo khoác phủ lên người Hạ Vy, ôm người vào lòng, cô không chống cự mà vươn tay ôm chặt lại, đầu gục vào lồng ngực anh khóc nức nở, thân thể không ngừng run





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






ray.



Gia Khánh đau lòng ôm Hạ Vy càng thêm chặt hơn, dịu dàng cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô. Cất giọng trấn an: “Đừng sợ có anh ở đây.

Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đến giờ nghĩ lại Gia Khánh vẫn còn sợ. Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng nếu anh không kịp thời xuất hiện thì Hạ Vy sẽ ra sao. Cả người anh phát run, sợ hãi đến cực điểm. Anh liếc mắt nhìn qua tên khốn đang nằm chật vật ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, anh sẽ khiến tên đó ăn cơm tù đến cuối đời.



Hạ Vy không đáp chỉ dùng lực ôm chặt thắt lưng Gia Khánh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi công an đến, Gia Khánh chỉ đơn giản thuật lại vài câu rồi ôm Hạ Vy rời đi. Anh tiến đến chiếc Maybach đậu bên kia đường, mở cửa xe muốn đặt cô ngồi vào ghế lái phụ nhưng cô vẫn ôm chặt cổ anh không buông.



Gia Khánh thấy tim mình thắt lại, biết cô vẫn chưa hết hoảng sợ, anh đau lòng hôn lên trán cô, dịu dàng trán an:



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Anh sẽ ở bên em, đừng sợ. Được rồi chúng ta không đi xe nữa, anh bế em về nhà.



Nơi này cũng cách nhà Hạ Vy khá gần, vì vậy Gia Khánh để xe lại đây, bế cô đi về nhà.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Gió đêm thổi vào người nhưng Hạ Vy không hề cảm thấy lạnh, cô ôm cổ Gia Khánh thêm chặt hơn, cả người rúc vào lồng ngực ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, trầm ổn, nỗi hoảng sợ trong lòng từ từ lắng xuống. Cô ngước mắt, ở góc độ này chỉ nhìn thấy chiếc cằm gợi cảm của anh, giọng cô vang lên rất nhỏ nếu không lắng tai nghe kĩ sẽ không phát hiện: “Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu em."



Gia Khánh cúi đầu, mắt hai người giao nhau, chẳng ai chịu rời đi cứ vậy mà nhìn chăm chú đối phương.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khuôn mặt Hạ Vy bao phủ trong ánh đèn vàng nhạt, vì vừa trải qua hoảng sợ làn da hơi trắng bệch, hàng lông mi dài bị nước mắt thấm ướt mà vón lại, trông cô vô cùng yếu ớt và đáng thương.



Gia Khánh không trả lời chỉ lẳng lặng cúi xuống hôn lên mắt người trong lòng. Hạ Vy không né tránh, chỉ im lặng cảm nhận hơi thở anh phả lên mặt mình. Trái tim đập loạn nhịp. Trong khoảnh khắc này, cô chợt nhận ra cho dù bản thân cổ lảng tránh đến mấy đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thật cô yêu người đàn ông này. Yêu đến thương tích đầy mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Gia Khánh mở cửa đi vào nhà, đặt Hạ Vy lên ghế salon, thành thục lấy hộp dụng cụ y tế đi đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Vy, bắt đầu xử lý vết thương trên chân và khuỷu tay.



Vừa rồi vì quá hoảng sợ nên Hạ Vy không cảm nhận được đau đớn, hiện tại đau đến trợn mắt nhe răng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Gia Khánh nhịn cười hỏi: “Đau à?”



Hạ Vy mím môi gật đầu, một giây sau liền trợn mắt trước hành động kế tiếp của Gia Khánh. Anh cúi đầu thổi nhẹ vào vết thương trên khuỷu tay. Gương mặt lạnh lùng bị ánh đèn trắng bao phủ bỗng trở nên ôn hòa, mềm mại.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi xử lý và bôi thuốc vết thương ở chân và tay xong. Gia Khánh đột nhiên nắm cằm Hạ Vy ép cô nhìn mình, giọng nói trầm thấp chợt vang lên:



“Duy Nam cầu hôn em."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng



định.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hạ Vy bỗng thấy chột dạ muốn nghiêng đầu né tránh ánh mắt như nhìn thấu của Gia Khánh, nhưng cắm bị nằm chặt không thể động đậy, chỉ có thể đầu hàng tò mò hỏi: “Sao... anh biết?”



Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!




Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK