**********
Duy Nam không yên tâm Hạ Vy ở một mình, lẽo đẽo theo vào nhà. Anh rầu rĩ đứng giữa phòng khách, nhìn bóng dáng trước mặt, thấp giọng khổ sở nói xin lỗi
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu trong tối nay Duy Nam nói câu xin lỗi. Cô vừa cảm động vừa cảm vừa cảm thấy bất đắc dĩ khi anh ôm đồm hết lỗi về mình:
“Anh còn xin lỗi nữa là em giận
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
đấy. Duy Nam cuống quýt tiến lên nam lấy tay Hạ Vy, viên mặt đỏ hoe “Em đừng giận." Anh nhịn không được văn nghẹn ngào tự trách: “Nếu như lúc ấy anh không rời đi thăng đó sẽ không có cơ hội... quấy rối em Hai từ "quấy rối” được anh nói ra một cách khó khăn.
Hạ Vy thật hết cách với Duy Nam, từ bị động chuyển sang chủ động nằm lấy tay, kéo anh về phía ghế salon ấn người ngồi xuống, bày ra vẻ mặt "không sao cả” thoải mái cười nói:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Cuối cùng anh vẫn đến kịp lúc mà, gã chưa làm gì em cả. Thật đấy.” Sợ anh nói thêm cô tiếp lời: “Em đi rót nước, anh ngồi đây đợi em."
Hạ Vy xoay người, khuôn mặt tươi cười lập tức tất ngấm. Sau khi mang nước lên cho Duy Nam, cô nói thêm mấy câu rồi áy náy để anh ngồi một mình ở phòng khách còn bản thân thì đi tầm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Hạ Vy chẳng thể chờ thêm được nữa, vội vã cởi ngay chiếc váy đang mặt ném mạnh xuống sàn, lao nhanh đến mở vòi sen, nước ấm xối xuống thân thể nhưng cô chẳng hề cảm nhận được, cả người run lên bần bật.
Hạ Vy như kẻ điên đổ hơn phân nửa chai sữa tắm lên khắp người, lấy bông tầm chà xát vào da. Cô dùng lực rất mạnh mỗi nơi bông tầm cọ qua đều để lại những mảng đỏ ứng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhớ lại nước bọt dính nhớp trên cổ, Hạ Vy càng thêm điên dại, miệng khẽ bật kêu thành tiếng giống như con thủ nhỏ bị thương, nước mắt lã chã rơi nhanh chóng bị nước cuốn đi. Lực tay mạnh thêm, chà đến mức trên cổ truyền đến cảm giác đau rát nhưng cô lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Hình ảnh lạnh nhạt, hờ hững của Gia Khánh khi biết chuyện xẹt qua trong đầu, Hạ Vy đau đến đứng không vững, ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở. Gần hai tiếng sau, Hạ Vy mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm, trên người truyền đến từng trận đau đớn. Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch không có lấy chút máu trong gương, hai mắt đờ đẫn vô hôn, tóc tại ướt nhẹp nhỏ nước, da tay da chân ngâm lâu trong nước nhăn nheo hết cả, môi khẽ kéo lên một nụ cười nhợt nhạt.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Nhìn cứ như xác chết di động ấy.” Hạ Vy than lời nhẹ một câu.
Lúc Hạ Vy lần nữa trở ra phòng khách, vô cùng kinh ngạc khi thấy Duy Nam chưa về. Anh nằm trên ghế, hai mắt nhắm chặt, hít thở đều đều.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy xoay người vào phòng ngủ ôm chặn, nhẹ nhàng tiến đến cần thận đắp cho Duy Nam. Cô thở dài nhìn anh một lúc rồi chậm rãi quay về phòng.
Hạ Vy lăn qua lộn lại trên giường đến hơn nửa đêm vẫn không tài nào chợp mắt mặc dù cả tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi, cứ trồng trạng thái mơ mơ màng màng tới sáng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chiếc Maybach lặng lẽ đậu ở ven đường, Gia Khánh nhìn theo bóng dáng Hạ Vy và Duy Nam bước vào nhà cô. Bàn tay siết chặt vô lăng đến nổi gân xanh. Trong xe bí bách, ngột ngạt đến mức khiến anh không tài nào thở nổi. Anh buồn bực mở cửa bước xuống xe. Gia Khánh dựa lưng vào xe, rút bao thuốc lá, lấy một điều châm lửa hút. Ảnh mắt dán chặt vào cửa sổ sáng đèn phía xa xã.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Gia Khánh vẫn đứng lặng một chỗ, mắt nhìn chăm chăm cửa sổ sáng đèn, khói thuốc lượn lờ xung quanh, trên mặt đất rơi vãi đầy mẩu thuốc lá và tàn thuốc.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đến nửa đêm, đèn trong nhà Hạ Vy đã tắt, cửa sổ biến thành một màu đen kịt hòa vào bóng đêm. Chiếc Land Rover cô độc đậu dưới tàn cây, Duy Nam không ra về.
Gia Khánh chẳng thể hình dung được tâm trạng bản thân lúc này. Trên tay đau nhói, anh giật mình nhìn xuống, không biết từ khi nào điều thuốc lá đã bị anh siết chặt trong lòng tay trở nên nát bấy
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Gia Khánh cau mày, vứt điều thuốc đã không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu xuống đất, rút bao thuốc lá lấy điều thuốc khác ra châm lửa.
Sáng sớm, Dì Hai theo thường lệ xách chối ra trước cửa quét rác. Bà kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng dựa lưng vào xe bên kia đường, dưới chân vương vãi tàn thuốc. Sắc mặt người nọ tái nhợt, bơ phờ, cặp mắt giăng đầy tia máu. Bà nhịn không được đánh bạo sang hỏi thăm
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Cậu trai không sao chứ?"
Gia Khánh thức tỉnh từ cơn mê man, anh dần dần nhìn rõ khuôn mặt già nua trước mặt. Cổ họng khàn đặc phát ra thanh âm rè rè: "Không sao."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Gia Khánh động đậy thân thể đã cứng ngắc của mình, khó nhọc mở cửa chui vào xe.
Dì Hai lắc đầu nhìn theo chiếc Maybach chỉ còn lại một chấm đen nhỏ: “Thanh niên bây giờ thật là. Sẵn tay quét mấy mẩu thuốc vào xúc rác.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Gia Khánh dừng đèn đỏ, anh xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ của mình, sau đó lấy điện ra quay số, đầu dây bên kia sau một hồi chuông thì nhấc máy.
“Theo dõi Lâm Thịnh, khi nào gã ra khỏi nhà thì bảo tôi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
***
Mười hai giờ đêm, Lâm Thịnh mang theo khuôn mặt sưng húp hí hửng huýt sáo rời khỏi Bar. Gã quay quay chìa khóa xe trong tay, thân thể vì men say lắc lư qua lại đến bãi đổ xe đối diện. Khi còn cách xe gã mấy bước chân, đột nhiên phía sau gã xuất hiện một bóng người đang chậm rãi đến gần, không hề phát ra bất kì tiếng động nào.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Người nọ mặc một thân cây đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang chỉ để lộ cặp mắt đen tĩnh lặng tràn đầy tia tàn nhẫn sắc bén phóng thắng vào lưng Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh chẳng hay biết, miệng huýt sáo vang, khi tay gã vừa chạm vào cửa xe. Bất ngờ có một lực mạnh kéo ngược gã về sau, gã chưa kịp phản ứng, cổ đã bị người giữ chặt gã chửi ầm lên:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Thằng nào dám kéo ông. Mẹ kiếp, lúc ông còn nói tử tế thì mau buông ra nếu... ưm... ưm...
Lâm Thịnh chưa nói hết câu miệng đã bị nhét khăn, gã trợn to mắt ủ ở, giãy giua hàng muốn thoát ra nhưng người nọ rất mạnh lôi gã đi một cách nhẹ tuệnh, thoạt cái đã kéo gã vào một góc khuất trong bãi đỗ xe.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lâm Thịnh bị ném ngã lăn quay trên mặt đất, gã chống tay lồm cồm muốn bò dậy, trên lưng liền trúng một đạp làm gã lần nữa úp mặt xuống đất. Tiếp đó là những cú đấm dày đặc như mưa trút xuống.
Lâm Thịnh phát ra tiếng kêu không rõ ràng ngắt quãng, dần dà không còn chống cự, nằm một đống như bùn nhão mặc kệ người nọ phát tiết. Lúc gã tưởng chừng bản thân sắp chết đi thì người nọ dừng tay lại, từ trên cao nhìn xuống. Gã cảm giác mình như con kiến nhỏ bé, còn người nọ là con với chỉ cần vươn chân ra giảm một phát là gã bẹp dí như
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
tương.
Lâm Thịnh không thấy rõ diện mạo, chỉ nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng chia thắng vào người, khiến gã theo bản năng run lẩy bẩy, ánh mắt đó rất đáng sợ, nhìn gã giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Người nọ xoay người bước ra khỏi bãi đổ xe, Lâm Thịnh dõi theo, đáy lòng rét lạnh, chẳng rõ bản thân đã đắc tội với ai, đắc tội từ lúc nào.
Gia Khánh chui vào xe đậu cách bãi đỗ xe không xa, anh thảo mũ và khẩu trang xuống, tâm tình tốt lên không ít, cong môi lái xe rời đi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
***
Lúc Diệp Loan biết tin Hạ Vy bị Lâm Thịnh quấy rối thì đã là hai ngày sau kể từ đêm sinh nhật Vân Thi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Chính là cái thằng chúng ta đã gặp ở trước cổng?" Diệp Loan nghe kể mà giận sôi máu.
Hạ Vy gật đầu, mặt mày rầu rĩ không vui. Hai ngày rồi cô vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi kinh hoàng đêm đó.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Thắng cha đó tạo vừa nhìn đã biết không phải dạng tốt lành." Diệp Loan nhào qua ôm lấy Hạ Vy, khóc thút thít: “Xin lỗi, hôm đó tạo không nên để mày một mình lại đó. Là lỗi của tao.
Hạ Vy dở khóc dở cười, những ngày qua cô nghe nhiều nhất là mấy câu này
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Mày nói giống y anh Nam, tao nghe ảnh nói gần cả trăm lần rồi. Xin mày đừng nói nữa. Chuyện đó chỉ là việc ngoài ý muốn thôi mà."
Diệp Loan đột nhiên ngồi bật dậy tức giận nói: "Tao nghi con Thi cũng có những tay vào, camera bị hỏng cũng trùng hợp quá đi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy đương nhiên cũng nghi ngờ, có điều đây chỉ là suy đoán của hai cô mà thôi, khẽ lắc đầu cười khổ: Chúng ta đâu có bằng chứng."
Diệp Loan hừ lạnh, bày ra vẻ mặt “tao đi quốc trong bụng nó: "Cần gì bằng chứng tạo chắc chắn trăm phần trăm, không phải nó làm tạo sẽ đi bằng đầu không thèm dùng chân nữa. Giờ tao với mày đi tính số với nó."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Diệp Loan nói là làm kéo tay Hạ Vy đứng dậy, cô vội giữ tay Diệp Loan lại hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Chúng ta đi đầu tìm Thi? Chẳng lẽ đến nhà nó?"
Diệp Loan mở mạng xã hội ra đưa đến trước mặt Hạ Vy, cô tò mò nhìn vào thấy mười lăm phút trước Vân Thi cập nhật dòng trạng thái đang đến bệnh viện thăm anh họ, còn kèm theo
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
cả định vị.