**********
Chương 128 Ra tay
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, người đàn ông ngồi ở ghế lái chậm rãi đeo bao tay, đội mũ, cuối cùng là khẩu trang, chỉ lộ ra cặp mắt một mí sáng quắc thỉnh thoảng ảnh lên tia nguy hiểm. Lúc gã chuẩn bị đẩy cửa người phụ nữ ngồi bên ghế phó lái bất thình lình lên tiếng: “Cẩn thận chút, đừng có làm hỏng việc đấy. Tấn Phước nghiêng đầu đối diện với vẻ mặt tràn đầy sự không tin tưởng của Vân Thi, lòng gã chùng xuống, sự kiêu ngạo ăn sâu vào máu tủy của một tên sát thủ chưa từng nếm trải qua thất bại lại bị người khác dùng thái độ xem thường, hoài nghi đánh giá khiến gã không vui còn có phần tức giận, đặc biệt là người mà gã xem trọng.
Tấn Phước bất ngờ nằm lấy cằm Vân Thi, ép cô nhìn thẳng vào gã, giọng nói mang theo bực bội và nóng nảy: "Phí lời, anh chưa từng thất bại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cầm bị bóp đau, Vân Thi nhăn mặt, qua lớp khẩu trang không nhìn rõ biểu cảm của Tấn Phước nhưng thông qua đôi mắt hừng hực lửa giận kia cô đoán mình đã nhổ trúng râu hùm đành nhỏ giọng xoa dịu tâm trạng gã: “Tôi biết rồi. Tôi tin anh. Vừa rồi tôi hơi căng thẳng nên mới nói mà không kịp lựa lời.”
Tấn Phước hừ lạnh nhưng cũng không tiếp tục làm khó Vân Thi gã thả tay ra mở cửa bước xuống xe. Cô xoa xoa cầm trừng mắt nhìn theo bóng lưng gã mắng thầm trong bụng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tấn Phước nhanh nhẹn bám lên tường vây nhảy vọt vào bên trong. Vân Thi cố gắng căng mắt nhìn nhưng hoàn toàn không thể xuyên qua tường để trông thấy, đến khi lần nữa nhìn thấy, gã đã bám lên lan can tầng một đang rướn người chuẩn bị leo lên tầng hai. Trước sự chuyên nghiệp của gã bấy giờ cô mới thoảng yên tâm.
Tưởng tượng đến cảnh Hạ Vy phát hiện ra con trai yêu quý thân thể cứng ngắc nằm chết trên vũng máu, Vân Thi nhịn không được cười rộ lên, trong mắt lộ ra tia điên cuồng. Khuôn mặt trong đêm tối đặc biệt thêm đáng sợ và dọa người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tấn Phước rón rén men theo ban công tầng hai nhìn vào cửa sổ, thông qua ánh đèn yếu ớt chiếu rọi vào phòng gã nhanh chóng xác định căn phòng đứa bé đang ở, không tiếng động cậy cửa trèo vào, động tác cực kì mau lẹ.
Tấn Phước chậm rãi tiến đến, trên giường Gia bảo đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra khỏi chăn, hàng mi run run theo mỗi nhịp hít thở. Gã rút con dao găm treo trên thắt lưng từ từ giơ lên cao. Dao găm lóe sáng trong đêm tối, Tấn Phước nở nụ cười khát máu nhắm đến vị trí trái tim đâm xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, Hạ Vy bước vào phòng, ngay lập tức phát giác trong phòng xuất hiện một người lạ mặt, toàn thân mặc đồ đen, con dao găm trên tay gã đang cách Gia Bảo ngày càng gần.
Hạ Vy kinh hãi hét toáng, bất chấp nguy hiểm vội vàng xông đến nhảy lên giường, chẳng biết sức lực từ đầu ùa vào thân thể, xô mạnh khiến Tấn Phước lảo đảo, con dao chệch hướng rạch một đường dài lên cánh tay. "Á... Á... Á... Anh đang làm gì vậy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Bảo dụi dụi mắt ngái ngủ hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Hạ Vy luống cuống bế Gia Bảo lên hướng phía cửa hòng chạy trốn còn không quên hô to kêu cứu. Tấn Phước híp mắt đuổi theo, một tay dùng dao khống chế, tay còn lại bịt miệng Hạ Vy lạnh lùng đe dọa: “Muốn sống thì lập tức câm miệng” Hạ Vy trợn to mắt, mặt cắt không còn giọt máu, cảm nhận rõ mồn một lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén đặt trên cổ thì không khỏi rùng mình, toàn thân không khống chế được phát run. Gia Bảo bị dọa sợ khóc rống lên: “Người xấu... người xấu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tấn Phước bị chọc giận lưỡi dao từ cổ Hạ Vy vung đến trước mặt Gia Bảo. Cô vội xoay người ý định chặn thay cho con, nhằm tịt mắt nghĩ lần này mình tiêu rồi thì tiếng bước chân dồn dập, tiếng da thịt va vào nhau, tiếng hét thất thanh của Tấn Phước cùng tiếng dao găm rơi trên đất phát ra âm thanh “lẻng xẻng”, cả người cô được ôm trọn trong lồng ngực ấm áp. Cô mừng như điên, hai mẹ con được cứu rồi. “Em không sao chứ?”
Hạ Vy lắc đầu thở hắt ra, cuống quýt nhìn Gia Bảo một lượt từ trên xuống dưới thấy cậu không bị thương trái tim cô mới dần đập chậm lại. Cô nhìn sang người đàn ông lạ mặt kia, gã đang lồm cồm bò dậy, khi tay gã sắp chạm vào được cán dao một cậu chàng vệ sĩ đứng gần đó xông qua đạp mạnh vào ngực. “Mày là ai? Tại sao lại muốn giết mẹ con Vy?” Duy Nam lạnh lùng nhìn Tấn Phước, trong lòng còn chưa hết khiếp sợ. Vừa rồi nghe thấy tiếng Hạ Vy kêu cứu anh hoảng hốt chạy qua xem, đập vào mắt là cảnh tượng con dao găm đang chuẩn bị cắm phập vào cần cổ Gia Bảo. Lần đầu tiên chứng kiến cảnh giết người mà chỉ từng thấy qua trên phim, anh sợ đến mức tay chân nhũn ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tấn Phước ngã lăn quay lại ra đất, ôm ngực đau đớn rên lên, hung tợn nhìn chằm chằm đảm người đột ngột xuất hiện trong phòng, gã không ngờ đến bên cạnh Hạ Vy ngoại trừ Duy Nam còn có thêm sáu người vệ sĩ cao to. Chết tiệt, cái tên gã cử đi theo dõi thế nhưng không báo cho gã chuyện này.
Tấn Phước biết đêm nay không thể xử được thằng nhóc kia rồi, toàn mạng trở ra mới là quan trọng nhất, gã nhẩm tính vị trí bản thân đang nằm so với cửa sổ. Khi đám đàn ông kia xông đến, gã lộn nhào bật dậy, nhanh nhẹn chạy đến bên cửa sổ nhảy xuống. “Đừng để gã thoát” Duy Nam không ngờ Tấn Phước liều mạng vậy dám nhảy từ tầng hai xuống vội hét lên với đảm vệ sĩ đang đứng đực mặt ra ngơ ngác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sáu anh chàng vệ sĩ cũng chưa từng gặp phải tình huống này nên nhất thời tay chân luồng cuống, sau khi nghe Duy Nam nói họ lật đật chia nhau, vài người leo ra ban công, còn vài người khác chạy ra cửa đuổi theo.
Hạ Vy ôm Gia Bảo đến bên cửa sổ nhìn xuống, cô có thể trông thấy thân ảnh linh hoạt của Tấn Phước thấp thoáng trong bụi cây, chớp mắt đã leo vọt lên tường vây nhảy ra ngoài đường, gã chạy đến chiếc xe hơi đậu cách đó không xa mở cửa chui vào, cách một đoạn khá xa là mấy anh chàng vệ sĩ đang hò hét đuổi theo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn theo chiếc xe hơi lao vun vút đến khi còn một chấm nhỏ phía xa, Hạ Vy mím môi, tuy cảm thấy thất vọng nhưng nhiều hơn là bất an, lo sợ, không biết gã có còn tìm đến cô với Gia Bảo nữa không?
Duy Nam đập mạnh tay lên cửa mắng một câu: “Chết tiệt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Duy Nam rất hối hận trước sự chủ quan của bản thân, căn nhà này hoàn toàn không lắp đặt camera, hơn nữa gã che kín mặt không nhìn rõ mặt mũi nếu như không bắt được vậy thì không thể trừng trị gã trước pháp luật.
Hạ Vy bắt lấy cánh tay Duy Nam lo lắng: “Liệu gã có đến nữa không?” “Anh sẽ cử thêm nhiều vệ sĩ nữa đến. Duy Nam vỗ lên tay Hạ Vy trấn an, lòng bàn tay dính đầy chất lỏng sền sệt, vội nằm lấy cổ tay Hạ Vy giơ lên, nương theo ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Đồng tử anh nhất thời co rút, một vết thương dài gần mười centimet máu vẫn đang không ngừng chảy, nhỏ tí tách lên sàn nhà. “Em bị thương sao không nói anh biết. Chúng ta mau đến bệnh viện. Duy Nam luống cuống bế lấy Gia Bảo từ lòng Hạ Vy, giọng nói anh cũng phát run. Nhớ đọ*c truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy sau khi nghe Duy Nam nhắc nhở, bấy giờ mới cảm thấy đau đớn, sợ anh lo lắng liền nói ngay: "Em không sao. Chúng ta cầm máu trước đã. “Mẹ bị thương?” Gia Bảo cất giọng lo lắng.
Hạ Vy giấu cánh tay bị thương ra sau lưng cười nói: “Mẹ bị trầy da thôi.” Cô nháy mắt ra hiệu, Duy Nam liền lên tiếng hùa theo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, một anh chàng bảo vệ chạy vào báo cáo: “Mọi người đã lái xe đuổi theo”
Duy Nam đưa Gia Bảo cho cậu chàng, cậu chàng hiểu ý xoay người bước ra cửa. Gia Bảo nào chịu giãy giụa muốn nhảy xuống: “Con muốn ở bên mẹ."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy bước đến dùng bàn tay không bị thương xoa đầu Gia bảo dỗ dành: “Mẹ có chuyện muốn nói riêng với chú Nam, con ra ngoài chơi anh nhé. Lát nữa mẹ xuống chơi với con.”
Gia Bảo lập tức trở nên ngoan ngoãn để cho cậu chàng bế ra ngoài. Chờ Gia Bảo đi rồi, Duy Nam lật đật bật công tắt đèn, căn phòng vụt sáng bấy giờ mới phát hiện ra trên sàn vết máu loang lổ nhìn mà rợn người. Anh đau lòng lấy hộp y tế trên tủ kéo Hạ Vy ngồi lên giường xử lý sơ qua vết thương. “Nếu có thể anh hi vọng người bị thương là anh” Duy Nam nghẹn ngào, động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng, “Đau thì nói anh một tiếng? “Anh nói ngốc gì vậy?” Hạ Vy trách cứ, trong lòng lại vô cùng cảm động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy bắt đầu xâu chuỗi lại các manh mối, rõ ràng người mà tên đàn ông lạ mặt kia muốn giết là Gia bảo không phải cô. Nước mặt cô rơi lã chã đầy mặt nghẹn ngào nói: “Tên đó tính ra tay với con trai em may mà em vào kịp lúc nếu không...
Duy Nam ôm chặt người vào lòng, xoa nhẹ lưng Hạ Vy, viền mắt cũng đỏ hoe, giờ phút này anh cảm thấy bản thân thật bất lực, nhìn cô với Gia bảo bị đe dọa đến tính mạng lại chẳng thể làm được gì: “Xin lỗi”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy túm lấy tay Duy Nam hoảng hốt: “Tại sao lại muốn giết con em?” “Em bình tĩnh lại đi, em nghĩ xem kẻ đó ra tay nhất định có mục đích. Duy Nam nhíu chặt mày, nghĩ đến chuyện kia anh bạo gan suy đoán: “Phải chẳng có người đã phát hiện Gia Bảo là con trai Gia Khánh nên muốn” Duy Nam im bặt không nói tiếp về sau.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt Vân Thi, Hạ Vy nặng nề thở dốc, vẻ mặt cũng trở nên khiếp sợ: “Lẽ nào là do Thi làm?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Càng đoán càng thấy hợp lý, Gia bảo chỉ là đứa trẻ vô hại sao có thể gây thù oán với ai được, nếu có thì cũng nên nhằm vào cô mới đúng? Chỉ có khả năng duy nhất là Vân Thi đã phát hiện ra sự tồn tại của Gia Bảo lo sợ Gia Khánh phát hiện nên mới thuê người đến giết con cô? “Cô... ta... dám... Hạ Vy siết chặt tay thành nằm đấm, động đến cô không sao nhưng động đến con trai, cô nhất định sẽ không bỏ qua. Sau đó cô đột nhiên ủ rủ: “Nhưng chúng ta không có bằng chứng
Xe hơi lao vun vút trên đường, phía sau có hai chiếc xe cũng đang đuổi theo. Tấn Phước không tài nào tập trung lái xe được vì bên tại không ngừng vang lên giọng nói lải nhải của Vân Thi: “Đồ vô dụng có thể cũng không giải quyết được. Uổng công tôi tin tưởng anh như thế kết quả như rùa rút đầu bỏ chạy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tấn Phước gầm lên cảnh cáo: “Em ngậm chặt