Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Hơi thở nóng hổi đầy nam tính phả vào tại cộng thêm giọng nói khàn khàn cố ý hạ thấp thanh âm càng trở nên quyến rũ, tai Hạ Vy vốn rất mẫn cảm liền cảm thấy hơi ngứa, toàn thân như bị điện giật. Bầu không khí giữa hai người vốn đã ám mụi, bây giờ thêm lời mời trần trụi của Gia Khánh, hai má cô lập tức đỏ bừng vội vàng nghiêng đầu né tránh, không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt:



“Em không đến.”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Hạ Vy không muốn đã sai lại càng sai thêm. Nếu hôm nay cô đồng ý với Gia Khánh, thì sẽ có lần hai, lần ba, cứ mãi dây dưa với nhau không dứt. Cô đã hạ quyết tâm cắt đứt và càng không muốn trở thành người tình bí mật của anh.



Khánh nghe xong sắc mặt sa sâm, không chút khách khí cúi đầu cắn mạnh vào cổ Hạ Vy xem như trừng phạt.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Hạ Vy chỉ có thể cắn rằng nhẫn nhịn không dám đẩy Gia Khánh ra vì sợ làm người xung quanh chú ý đến và càng sợ Duy Nam, Vân Thi phát hiện.



Gia Khánh thỏa mãn ngẩng đầu, liếm môi, hai mắt híp lại, tiếp tục kề sát bên tai Hạ Vy nhắc nở:



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn









"Em đừng quên mười lăm tỷ kia."



Toàn thân Hạ Vy cứng đờ, ngước mắt lên nhìn chăm chăm Gia Khánh. Anh cũng rủ mắt nhìn cô, trong mắt một mảnh trầm tĩnh mang theo nguy hiểm cùng cảnh cáo, không cho phép phản kháng. Cô âm thầm bên anh bốn năm cuối cùng đổi lại là những lời lẽ tàn nhẫn, dùng thân thể đổi lấy tiền. Người như anh đâu thiếu phụ nữ, sao cử nhất định phải là cô? Đã không yêu nhau nhưng chẳng cho nhau lối thoát.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Chỉ cần anh nói một tiếng sẽ có rất nhiều phụ nữ tình nguyện lên giường cùng anh. Chúng ta đã chia tay, anh hãy buông tha cho em đi? Được không? Em... Hạ Vy khẩn cầu, ánh mắt mang theo hơi nước, cố nén nỗi thất vọng đang lan tràn trong lòng. Qua làn nước mờ ảo cô thấy gương mặt Gia Khánh lạnh lùng, càng nghe lông mày càng cau chặt, khi nghe đến câu cuối sắc mặt đã trở nên âm u đến cực điểm. Tim cô run lên, tiếng còi báo động vang lên trong đầu. Cô biết người này tức giận rồi mà còn tức không nhẹ, giọng nói cô nhỏ dần, cuối cùng nuốt trở vào.



Khuôn mặt Hạ Vy bao phủ dưới ánh đèn mờ, đôi mắt to tròn tràn ngập hơi nước trông vô cùng đáng thương, nhưng những lời nói ra lại khiến Gia



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Khánh giận run. Anh gắn giọng:



“Em đừng mơ. Đừng quên em đã hứa với anh ba điều kiện. Bây giờ em tính nuốt lời?"



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Hạ Vy cần môi, mỗi lần nhắc đến chuyện chia tay và buông tha cho nhau, sắc mặt anh đều khó coi. Cô không khỏi tủi thân, anh giận như vậy làm gì? Cô mới là người bị tổn thương trong cuộc tình này. Biểu hiện của anh cứ như là cô ruồng bỏ anh vậy.



Thấy Hạ Vy không lên tiếng, chỉ cúi đầu, chẳng rõ tâm tình, Gia Khánh cho rằng cô muốn nuốt lời, liền không khống chế được cảm xúc, bàn tay thô bạo nằm lấy cắm cô, ép cô ngửa mặt, cười lạnh:



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Đã muốn tiền lại không muốn chịu thiệt. Em giỏi lắm, bây giờ anh mới nhìn thấu được em đấy."



Những lời tàn nhẫn ấy như những nhát dao đâm phập vào tim, Hạ Vy đau đến mức thở không nổi, cảm giác lồng ngực như bị xé toạc ra. Cô há miệng, mãi một lúc lâu mới có thể phát ra tiếng:



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Được.”



Hạ Vy vừa nói xong, tiếng nhạc cũng vừa dứt, đại sảnh chợt im ắng, nhưng sự im ắng ấy chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi, mọi người chợt hoàn hồn như thể thoát ra khỏi thế giới trong mộng ảo, các cặp đôi không hẹn mà cùng nhau tách ra, không gian bắt đầu vang lên tiếng nói chuyện, ban đầu rất nhỏ dần dà trở nên ồn ào. Bầu không khí lãng mạn vừa rồi thoáng chốc náo nhiệt. Ánh đèn mờ ảo vụt tắt chớp mắt chuyển qua ánh đèn sáng hơn.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Hạ Vy nhanh chóng thoát khỏi Gia Khánh, xoay người chạy đi, không muốn ở nơi xa lạ này đối diện với anh thêm giây phút nào nữa. Sau lưng giống như có một con quái quật dữ tợn há to mồm, lộ ra rằng nanh bén nhọn, còn cô giống như con mồi mang theo hoảng loạn, sợ hãi, chật vật bỏ chạy, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi con quái vật ấy.



Ở cửa lớn, hai anh chàng soát thiệp vừa rồi đã chẳng thấy tung tích. Bên ngoài yên tĩnh, bầu trời giăng kín phủ đầy mây đen, nặng nề âm u, khiến lòng người trở nên bí bách, khó chịu tương phản với âm thanh huyên náo, ồn ào không dứt trong sảnh. Bên trong là thế giới hào nhoáng, rực rỡ muôn màu, bên ngoài lại là đêm đen tĩnh mịch, u ám. Đứng trước hai lựa chọn ở lại hay rời đi, Hạ Vy không chút do dự nhấc chân bỏ chạy.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Khuôn viên rộng lớn được ánh đèn vàng chiếu sáng có chút không đủ dùng. Nhiều nơi ánh đèn không chiếu tới bị bóng tối bủa vây nuốt chửng lấy. Khuôn viên có rất nhiều con đường nhỏ, bởi vì đang tổ chức tiệc rượu mọi người đều tập trung ở đại sảnh nên nơi đây trở nên yên tĩnh, vắng vẻ không một bóng người. Hạ Vy cứ đâm đầu chạy, chẳng rõ phương hướng, thấy có lối thì chạy đi, cô cũng chẳng biết phải chạy đến đâu chỉ là không muốn dừng lại cũng chẳng muốn quay về đại sảnh khiến người bức bối, đè nén kia. Cô độc chạy giữa màn đêm xung quanh là cây cối, bụi cỏ, khóm hoa lay động trong gió, cô chợt thấy cô đơn, tim thì đau quá, giọng nói lạnh lùng của Gia Khánh vẫn cứ văng vẳng bên tai, cô đưa tay bịt kín tại như thể chỉ có làm vậy mới không nghe thấy nữa, cô không muốn khóc, bản thân đã khóc vì anh quá nhiều rồi nhưng nước mắt lại cứ tự động chảy ra.



Hạ Vy chợt nghe thấy tiếng nước chảy, theo quán tính mà hướng nơi đó chạy đến. Tiếng nước càng lúc càng gần bên tại, qua làn nước mắt cô dáo dác tìm kiếm, bất chợt chân vấp phải hòn đá, không kịp phòng bị mà ngã nhào ra đất, dưới chân truyền đến từng trận đau đớn, cô nhăn mặt khẽ rên lên, nương theo ánh đèn vàng yếu ớt, cô thấy cổ chân hơi sưng lên, tím xanh pha trộn vết máu trông rất dọa người.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn










Hạ Vy chống đỡ thân thể muốn đứng lên nhưng chân phải bị thương cộng thêm giày cao gót bảy phân, không thể mượn lực, qua năm, sáu lần đứng lên thất bại, xung quanh lại không có thân cây hay tảng đá lớn nào có thể làm chỗ dựa để mượn lực chỉ có mấy bụi hoa thấp bé vẫn đang đưa trong gió như hả hê, đắc ý nhìn một kẻ chật vật, ngu ngốc trước mắt. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Hạ Vy thấy tủi thân, bao uất ức, khó chịu dồn nén bấy lâu nay cứ vậy như thủy triều mà ào ào tuôn trào, bộc phát, cô khóc càng dữ dội hơn, cũng không đè nén tiếng khóc nữa, trong đêm nghe có chút rợn người. Nhưng cô mặc kệ, cho rằng nơi này không có ai nên cứ mặc mà phát tiết cũng chẳng thèm giữ gìn hình tượng.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Này Cô gái, khóc đáng thương thế? Cô ổn chứ?"



Bất ngờ vang lên giọng một người đàn ông có vài phần e ngại, nhưng nhiều hơn là tò mò. Hạ Vy giật thót tim, lập tức nhìn theo hướng phát ra giọng nói.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Bên trái, cách chỗ Hạ Vy đang ngồi tầm năm mét có một người đàn ông mặc tây trang trắng đứng dưới tán cây, ánh điện vàng chỉ chiếu đến vai anh ta, từ vai trở lên ẩn hiện trong bóng đêm, chẳng thấy rõ mặt mũi, nhưng mơ hồ cảm nhận được anh ta đang nhìn cô chằm chằm, khỏe mỗi hơi nhếch lên, có vẻ đang cười. Cô bỗng thấy khó chịu, cảm thấy anh ta như đang đứng xem kịch vui, chế nhạo, còn cô giống con khỉ hài hước làm xiếc.





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Hạ Vy thoảng xấu hổ, cả quá trình đo đất rồi ôm mặt gào khóc, anh ta đều thấy hết cả. Từ xấu hổ nhanh chóng chuyển sang tức giận, cô chẳng buồng đáp lời, mím môi cố đứng dậy lần nữa, thử thêm hai lần nữa cũng thất bại. Mặt cô đỏ bừng, bị người lạ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình, nếu là ai cũng sẽ không thấy dễ chịu.



“Cần tôi giúp không?”





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Người đàn ông tiếp tục lên tiếng, dường như không hề cảm thấy khó chịu khi vừa rồi Hạ Vy lờ đi không đáp lời mình.



Hạ Vy rất muốn mở miệng ra nói không cần nhưng đã kịp nuốt trở vào. Mất mặt thì mất mặt, đẳng nào anh ta cũng đã nhìn thấy hết rồi, có mất mặt thêm nữa cũng chẳng sao. Cô lên tiếng:





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






“Cảm ơn anh



Người đàn ông thấy Hạ Vy đồng ý, anh tiến về phía cô.





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Hạ Vy cũng nhìn người đàn ông đó từ trong bóng đêm bước ra, khuôn mặt anh ta dần được ánh đèn bao phủ. Cô kinh ngạc thốt lên: "Là anh."



Rõ ràng người đàn ông cũng bất ngờ khi thấy rõ mặt Hạ Vy, mặc dù không xinh đẹp, dịu dàng như lần trước, hiện tại khuôn mặt cô lấm lem bùn đất, còn vài vệt nước mắt chưa khô trông hơi buồn cười, lại có chút chật vật nhưng không thể phụ nhận đây là một cô gái xinh đẹp, có khóc cũng trông rất đáng yêu, anh kinh ngạc thốt lên cùng một lúc với cô: “Là cô”





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Hạ Vy có ấn tượng khá sâu sắc với Huy Cung, thấy anh xuất hiện ở đây cô rất bất ngờ, thấy người này thật có duyên với mình, hai lần cô chật vật, thê thảm nhất đều bị anh bắt gặp.



Huy Cung vội tiến đến đỡ lấy Hạ Vy đứng lên, cúi đầu xem xét vết thương dưới chân, anh nói:





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






“Hình như cô bị trật chân rồi."



Hạ Vy gật đầu, ngại ngùng nói: "Cảm ơn anh." Nhịn không được bèn hỏi: “Sao anh lại ở đây?”





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Sắc mặt Huy Cung thoáng hiện lên vẻ buồn chán, uể oải: "Đến tham gia tiệc rượu, tôi không thích khiêu vũ nên ra đây.” Anh nhìn lướt qua trang phục Hạ Vy đang mặc, váy dạ tiệc đơn giản dài tay màu hồng phấn, không có bất kì họa tiết nào nhưng khi mặc lên người cô trông rất đẹp. Anh hỏi nhưng lại gần như là khẳng định: “Cô cũng tham gia tiệc rượu?”



Hạ Vy thở dài: “Đúng vậy.





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Huy Cung thò tay vào túi áo lấy ra chiếc khăn tay màu trắng, đưa đến trước mặt Hạ Vy, ra vẻ thản nhiên nói: “Lau mặt đi."



Hạ Vy mới sực tỉnh, thầm nghĩ khuôn mặt mình lúc này chắc lem luốc lắm, vừa rồi tay chống vào mặt đất ẩm ướt, cô cũng chẳng buồn phải đi mà trực tiếp đưa mặt lau nước mắt. Cô xấu hổ vươn tay nhận lấy, lần nữa lại khẽ nói cảm ơn, còn Huy Cung thì chỉ gật đầu, vẻ mặt chuyên chú nhìn về phía đài phun nước gần đó.





Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn






Đài phun nước vừa hay chuyển sang màu tím, con rồng giữa đài từ hai mắt, hai mũi ở miệng



Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK