**********
Nhận ra rối rắm trong lòng cô, Gia Khánh thản nhiên nói nhưng trong lòng đã cười đến không thể khép lại miệng: “Nếu em không an tâm có thể chuyển đến ở cùng với con.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo cô dọn đến cùng Gia Bảo thì càng không thể. Trước đây không sao, hiện tại đã đồng ý lời cầu hôn của Duy Nam nếu cô nhận lời đối với anh ấy là quá bất công chưa kể Vân Thi sẽ trơ mắt mà nhìn sao? “Chuyện này không thể anh biết mà.” Nhân lúc Gia Khánh lơ là, Hạ Vy rút tay, chỉ để lại cho Gia Khánh bóng lưng: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm lời đề nghị của anh”
Nhìn cánh cửa phòng khép lại, Gia Khánh thu hồi tầm mắt, đầu anh hơi rủ xuống, hai tay đặt trên đùi từ từ nắm chặt lại, tự ép bản thân không nên vội vàng, hành động thiếu suy nghĩ. Anh phải kiên nhẫn cho Hạ Vy thêm chút thời gian. ***
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tại một căn nhà lụp xụp xuống cấp, xung quanh đa phần là mấy ngôi nhà đã cũ kỹ, đổ nát, lác đác mới có một vài ngôi nhà sáng đèn.Bên trong phòng khách, một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn ngồi dựa lưng vào thành ghế, dáng vẻ tiều tụy, xanh xao. Ngoài người đàn ông ra trong phòng còn có thêm một người phụ nữ nữa, mặt mày khá xinh đẹp, đang ngồi mở nắp bình giữ nhiệt rót canh gà vào bát. Đối diện họ trên tủ gỗ là chiếc ti vi đời cũ đang phát một bộ phim truyền hình yêu, hận, tình thù, màn hình chớp nháy liên tục, âm thanh phát ra rè rè. Mùi ẩm mốc quẩn quanh chóp mũi, trên tường lớp sơn đã sớm bong tróc, nước mưa rịn vào thấm ướt cả mảng tường lớn.
Đột nhiên có một con chuột to bằng bắp chân người trưởng thành xẹt qua chân, sắc mặt người phụ phụ nữ ngay lập tức cắt không còn giọt máu, sợ hãi kêu lên, canh trong bình không cẩn thận đổ ra bàn. Đại Dũng nhanh tay giữ chặt lấy tay Bảo Trân, canh trong bình nhờ vậy không còn đổ ra bàn nữa, tay còn lại dùng dép ném vào con chuột. Đôi dép đập vào đầu, con chuột giật bắn kêu “chít” một tiếng, nhanh chân chui vào gầm tủ biến mất. “Em không sao chứ?” Đại Dũng ân cần hỏi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bàn tay to lớn đầy vết trai bao phủ trên bàn tay trắng nõn, Bảo Trân cảm nhận rõ ràng, má cô thoáng đỏ lên, xấu hổ lắc đầu: “Em không sao. Vừa rồi chỉ bị dọa cho sợ một chút thôi.”
Đại Dũng buông lỏng tay ra, ngồi dựa lại vào ghế, không có ý định vạch trần lời nói dối vụng về của Bảo Trân.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo Trân đưa bát canh đến, Đại Dũng vươn taynhận lấy: “Cảm ơn em.”
Canh gà thơm phức chui vào khoang mũi, khiến cái bụng trống rỗng của Đại Dũng sôi sùng sục, liền vội vã đưa bát lên miệng húp sột soạt. Canh ấm nóng hồi chảy xuống dạ dày nhanh chóng lấp đi cơn đói. “Em thấy điều kiện nơi này kém quá, sao anh có thể ở lại, huống hồ chân anh còn bị thương ở nơi ẩm ướt thế này không tốt.” Bảo Trân nhíu mày lo lắng, sau đó ngập ngừng nói: "Hay để em về lựa lời nói với anh Kha một tiếng? Chắc chắn anh ấy sẽ tha thứ cho anh, huống hồ chuyện đó anh đã nói chỉ là nhất thời bị tiền che mờ mất thôi mà, anh Kha sẽ hiểu thôi.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo Trân nhìn xuống chân phải bỏ bột của Đại Dũng mà lo lắng không thôi, lúc gặp lại ông chân phải đã có dấu hiệu hoại tử, gần như sưng vù, mưng mủ, hồi tanh, nhớ lại thôi đã khiến cô hãi hùng, buồn nôn. Nghe ông nói là trong lúc chạy trốn bị đạn bắn trúng, làng chài có điều kiện y tế không tốt nên không thể chữa trị dứt điểm.
Đại Dũng cười lạnh trong lòng, Bảo Trân thật ngày thơ, đúng là kiểu người được nuôi trong lồng kính, chưa từng trải qua sự đời, ông nói: "Em đừng lo anh sống nơi này rất ổn. Hơn nữa chẳng phải em đã giúp anh một chuyện lớn sao, anh trai em sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ cho anh thôi. Em yên tâm.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đại Dũng nói vậy thôi nhưng trong lòng thì vô cùng không cam tâm, khó khăn lắm mới trốn được sự truy lùng của Gia Khánh trốn về thành phố, bây giờ còn thêm đắc tội với Huy Kha chắc chắn anh ta đang hận ông thấu xương, nào chỉ cần mấy câu khuyên nhủcủa Bảo Trân là êm chuyện. Bây giờ, ông không tiện ra ngoài rất sợ người của thằng nhãi con đó ngửi ra mùi mà chạy đến bắt ông nên mới phải trốn chui, trốn nhủi nơi xó xỉn này.
Đại Dũng cứ ngỡ cả cuộc đời này của bản thân coi như xong, sẽ chạy trốn cả đời nào ngờ mấy ngày trước đang trốn ở làng chài ven biển, ông tình cờ nhìn thấy Bảo Trân và đám bạn cô ấy đi đến đây chơi, thế là tìm dịp tiếp cận.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Rất may Bảo Trân không chấp nhất chuyện ông phản bội Huy Kha, ông chỉ bịa đại mấy câu vớ vẫn cô đã tin ngay còn ghi nhớ mãi không quên ông là ân nhân cứu mạng nữa chứ. Trong lúc vô tình cô nhắc đến chuyện hàng của Huy Kha không thể cập bến, mặc dù không nhúng tay vào việc làm ăn của gia đình nhưng ít nhiều gì cô cũng nghe nhắc đến, còn tỏ ra vô cùng lo lắng cho anh trai. Ủng hộ team* chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Đại Dũng như tìm thấy được đường sống từ chỗ chết, bảo rằng mình có thể giúp đỡ được. Bảo Trân vô cùng kích động, ông đã lẫn trong đám người của cô về lại thành phố mà tránh được sự truy đuổi của đám người Gia Khánh. “Anh cũng giúp cho anh trai em mà." Bảo Trân cười cười, vô cùng đắc ý vì có thể cùng lúc giúp đỡ được cho cả Huy Kha và Đại Dũng, nhưng chưa vui được bao lâu cô nhăn mặt hỏi: “Anh trai em vẫn chưa liên lạc cho anh à?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đại Dũng tự rớt cho mình thêm một bát canh nữa, không nhanh không chậm nói: “Em đừng sốt ruột, sẽ sớm thôi.”Đại Dũng vừa nói xong, cánh cửa gỗ đã bị người đạp mạnh, bản lề cũ kĩ không chịu được mà trực tiếp rơi ra, cửa gỗ nặng nề rơi xuống đất tạo thành một tiếng động rất lớn, làm cho hai người đang ngồi trên ghế giật mình, vội quay đầu nhìn về phía cửa.
Trước cửa một bóng dáng cao lớn đứng ở đấy, vẻ mặt lạnh lùng, cặp mắt sắc bén phóng đến trên người Đại Dũng và Bảo Trân. Sau lưng người đàn ông ấy là hơn mười người đàn ông mặc đồ đen, mặt mũi bặm tron.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo Trân hoảng hốt, đây là nhắc đến tào tháo thì tào tháo liền tới? Cô bật dậy gọi ghế khẽ gọi: "Anh hai."
Huy Kha hừ lạnh, trước đó người của anh báo tin em gái ngu ngốc của anh thế nhưng dạo gần đây dám qua lại gần gũi với Đại Dũng, hiện tại còn chạy tới tận nhà chuẩn bị cơm canh cho ông ta. “Em mau qua đây cho anh.” Huy Kha nghiến từng chữ qua kẽ răng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo Trân rụt cổ, liếc mắt nhìn Đại Dũng một cái sau đó chậm rề rề bước về phía cửa, túm lấy cánh tay Huy Kha cuống quýt giải thích: “Anh Dũng rất hối hận về những chuyện đã làm hơn nữa anh ấy còn có thể giúp được chuyện khó khăn lần này cho nhà chúng ta."
Huy Kha càng nghe sắc mặt càng đen, cơn giận dữ trong lòng càng thêm bùng lên, ra lệnh với đám người phía sau: “Mày đưa bảo Trân ra ngoài xe.” “Anh hai.” Bảo Trân gấp đến độ muốn khóc, đừng nói Huy Kha tính giết chết Đại Dũng đấy chứ: “Anh ấy
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.