Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Loan lôi được Thành Trung ra đến bài đổi xe, vận dụng hết công suất tế bào não để nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Cách để anh rời khỏi đây không vào bên trong lấy sách nữa đồng thời có có thể không đi cùng với anh.



Điện thoại trong túi reo vang không ngừng. Diệp Loan không cần xem cũng đoán ra được là ai gọi đến. Thành Trung bên cạnh nhắc nhở. "Điện thoại kìa em.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Loan phất tay tỏ vẻ không quan tâm: Kệ họ, đang bận không nghe.



Nghe cho anh phát hiện sơ hở à? Tôi không ngu nhé. Diệp Loan nghĩ thầm trong bụng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Thành Trung bỏ tay thật rồi, chợt nhìn thấy bên kia đường có quán kem, tụ tập rất đông khách đang xếp hàng đợi mua, biết Diệp Loan thích ăn kem nhất, anh cười nói: “Em đứng đây đợi anh một lát, anh ra đường mua kem cho em nhé."



Diệp Loan đen mặt, từ chối ngay lập tức: "Tôi đã sớm không còn là cô gái nhỏ mười tám tuổi ngây thơ, ngốc ngếch chỉ vì một cây kem mà vui cả ngày nữa. Anh đừng dùng mấy thủ đoạn ngày trước dỗ dành tôi”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.









Thành Trung dừng bước, chăm chú nhìn Diệp Loan, thanh âm hơi run run: “Cá con nhỏ, anh...”



Diệp Loan thả tay Thành Trung ra, quay phát người lại cắt ngang: “Đừng gọi tôi là cá con nhỏ. Cá con nhỏ đã sớm chết ở thời khắc anh lựa chọn rời đi rồi.” Cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh, trong lòng quặn thắt. Người này sao lại nhẫn tâm đối xử với cô như vậy. Lúc cô cần anh thì anh đang ở đâu chứ. Hiện tại cô muốn buông tay, quên đi hết thảy những chuyện ngày trước để bắt đầu một cuộc sống mới thì người này đột ngột trở trở về, ngày ngày lượn lờ xuất hiện trước mắt, ép cô nhớ lại những chuyện đau lòng ngày trước cũng khẳng định sự tồn tại của mình.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Thành Trung bất ngờ ôm Diệp Loan vào lòng, mặc cho cô giãy giụa, vung tay đánh loạn, hai tay càng thêm dùng sức ôm chặt người hơn, cắm tựa vào vai cô khẽ thì thầm: “Anh nợ em một lời xin lỗi. Loan, anh xin lỗi em. Hãy tha thứ cho anh lần này nữa thôi."



Diệp Loan cười lạnh, tay càng thêm dùng sức đánh vào bả vai Thành Trung, nhưng anh một chút nhíu mày cũng không có. Cô gào lên, hai mắt cũng đỏ lên:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Muộn rồi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh xem tôi là cái gì chứ? Nói không cần là vứt đi, bây giờ lại muốn nhặt tôi về. Anh có biết bản thân anh rất rất khốn nạn không?”



Thành Trung hít thở khó khăn, tim như bị ai đó hung hăng bóp nát. Ánh mắt lại vô cùng kiên định:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Anh biết, xin lỗi em. Anh sai rồi. Nhưng anh nhất định sẽ không buông tay. Dù em ở nơi chân trời góc bể, anh đều sẽ lật tung thế giới này để tìm được em, lần nữa theo đuổi em.”



Diệp Loan trầm mặc không nói, cũng thôi không đánh Thành Trung nữa. Lại phát hiện ra người xung quanh đang đứng lại chỉ trỏ hai người. Cô xấu hổ, đẩy mạnh anh ra: “Mau buông ra mọi



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








người nhìn kìa.



Thành Trung dụi dụi đầu vào hãm vai Diệp Loan: “Không buông, muốn nhìn thì cứ để họ nhìn. Dù sao anh và em cũng là trai xinh, gái đẹp.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Khó khăn lắm mới có cơ hội chạm vào Diệp Loan, anh phải tận dụng cơ hội chứ. Ai rảnh mà lo người ngoài dòm ngó, hiếu kì.



“Anh mặt dày vừa thôi.” Diệp Loan tức đến nghiến răng, lại không thể làm quá lên để thu hút thêm người đến xem được, gắn từng tiếng một “Anh ôm đã rồi thì nhanh buông ra



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Thành Trúng nói ngay: “Chưa đã phải ôm



thêm lát nữa." “Này anh ôm thì ôm, sờ mó tôi làm gì. Đồ biến thái." Diệp Loan chặn ngay bàn tay xấu xa đang mon men đến mông mình.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Anh chỉ biến thái với một mình em thôi." Thành Trung cười ranh mãnh. Điện thoại Diệp Loan lần nữa vang lên: “Mà em thật sự không nghe máy?"



"Không nghe." Diệp Loan gắt gỏng. Tên lắm m.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








***



Hạ Vy quay sang đang tính gọi Diệp Loan đi tính tiền nhưng đã không nhìn thấy người đâu.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Đi đâu rồi nhỉ?” Vừa rồi còn thấy Diệp Loan buồn chán đứng dựa vào lan can ngáp ngắn ngáp dài mà.



Hạ Vy lấy điện thoại bấm gọi Diệp Loan. Gọi hơn bốn lần vẫn không có ai bắt máy. Sao lại không bắt máy. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện. Cô nhíu mày, gọi thêm vài cuộc nữa, trong lòng không nhịn được mà bắt đầu lo lắng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Hạ Vy dắt tay Gia Bảo kiểm tra hết tầng hai vẫn không nhìn thấy Diệp Loan, cô quyết định đi lên mấy tầng khác xem, cũng có thể Diệp Loan buồn chán nên đi dạo loanh quanh không biết chừng. Kết quả dạo hết năm tầng vẫn chẳng thấy bóng dáng Diệp Loan đâu.



Điện thoại thì gọi mãi mà không có người bắt máy, Hạ Vy gấp đến độ muốn khóc. Cô quyết định dẫn Gia Bảo đến nhà Diệp Loan đợi.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Túi xách Diệp Loan Hạ Vy giữ nên hai mẹ con rất thuận lợi mà vào nhà.



Bên trong nhà không một bóng người, Diệp



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Loan vẫn chưa về. Gia Bảo kéo kéo tay Hạ Vy, hai





mắt long lanh nước trực trào muốn khóc:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Mẹ ơi có phải mẹ nuôi bị người xấu bắt đi mất rồi.”



Hạ Vy ngồi xuống ôm Gia Bảo vào lòng vỗ về trấn an: “Mẹ nuôi Sóc rất lợi hại những người xấu đến gần đều sẽ bị mẹ nuôi đánh bại. Chúng ta ngồi đây đợi, chắc chắn lát nữa mẹ nuôi sẽ về.”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Bảo lập tức ngừng khóc, cười tít mắt: “Mẹ nuôi thật lợi hại"



Hạ Vy ngoài cười những bên trong không cười, bất an càng thêm phun trào mãnh liệt trong lòng. Rốt cuộc Diệp Loan đã đi đâu, cũng không nghe điện thoại.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nửa tiếng sau, cuối cùng Hạ Vy cũng nhận được tin nhắn của Diệp Loan, nội dung bên trong chỉ vỏn vẻn mấy chữ “Tao không sao đừng lo lắng.” nhưng cũng khiến cô yên tâm rồi.



Chờ thêm một lát nữa thì Diệp Loan trở về. Hạ Vy đứng bật dậy chạy đến, bắt gặp vẻ mặt ủ rũ, mệt mỏi của Diệp Loan cô lo lắng hỏi:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Mày đi đâu vậy? Thấy trong người không khỏe à, sắc mặt mày kém lắm đó?” VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất



Diệp Loan củi người thay giày, xua tay cười cười: "Tao không sao.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Mày đã đi đâu? Tao tìm khắp thư viện cũng không nhìn thấy mày." Hạ Vy thắc mắc.



Diệp Loan qua loa giải thích: "Tao có việc gấp phải đi giải quyết, vội quá không kịp báo mày một tiếng. Lúc đó cũng không có tiện nghe điện thoại. Để mày phải lo lắng rồi."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








rồi."



Hạ Vy vỗ vai Diệp Loan: "Mày không sao là tốt



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lúc này Gia Bảo cũng chạy đến, ôm lấy chân Diệp Loan lắc qua lắc lại, kích động reo lên: “A! Mẹ nuôi về rồi. Mẹ nuôi về rồi.”



Diệp Loan ngồi xổm xuống xoa đầu Gia Bảo: “Sóc con lo cho mẹ nuôi à?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Bảo nghiêm túc gật đầu rồi hớn hở nói: “Sóc sợ người xấu bắt mẹ nuôi đi mất nhưng mẹ Sóc bảo mẹ nuôi lợi hại lắm luôn, đánh bại người xấu.



Diệp Loan cười ha ha, bế Gia Bảo lại ghế salon ngồi xuống.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Tất nhiên rồi, mẹ nuôi con rất lợi hại đó.” Diệp Loan rất hưởng thụ cảm giác được Gia Bảo khen, vẻ mặt cười đến đắc ý. Khiến Hạ Vy cũng cười theo.



Hạ Vy cũng đi đến ngồi xuống, tuy cô rất muốn biết Diệp Loan đã đi đâu nhưng thấy Diệp Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Loan không muốn nói, cô chỉ có thể nuốt xuống những câu muốn hỏi. Người về là tốt rồi, còn truy cứu chuyện đi đâu làm gì.



Để Gia Bảo ngồi xem hoạt hình, hai người xuống bếp bắt đầu làm bữa ăn tối.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Loan lấy thức ăn trong tủ lạnh ra hưng phần nói: “Tối nay chúng ta phải ăn một bữa thịnh soạn mới được.” Chợt cô quay sang nói với Hạ Vy “Chuyện hôm trước tao nói mày đến chỗ anh tao làm việc mày suy nghĩ đến đâu rồi. Đúng lúc anh tao đang thiếu thư kí hay mày đến làm thư kí cho anh. Tao thấy mày với anh ấy có duyên lắm đó, mày vừa thất nghiệp anh ấy vừa hay thiếu người.”



Diệp Loan luôn muốn tác hợp Hạ Vy cho Diệp Huân. Cảm thấy hai người rất xứng đôi, từ diện mạo cho đến tính cách hai người đều không có chỗ nào chế.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Hạ Vy đang thái thịt nghe thế cũng không dừng động tác, miếng thịt heo to bằng bàn tay nhanh chóng bị thái hơn phân nữa, biết Diệp Loan muốn giúp mình tìm được một công việc tốt nhưng cô không muốn làm phiền đến Diệp Huân. Cô ngại từ chối thẳng sợ Diệp Loan buồn, đành nói theo kiểu nước đôi:



“Tao vẫn chưa suy nghĩ xong với lại tạo luôn muốn nghỉ ngơi một thời gian để tĩnh dưỡng, lần này nghỉ việc xem như hợp ý tao."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Loan tạch lưỡi lườm Hạ Vy: "Mày đấy cứ lề mà lề mề.” Sau đó gật gù: "Giờ mày tranh thủ nghỉ ngơi cũng tốt, có thời gian ở bên cạnh Sóc con."



Nhắc đến Gia Bảo trái tim Hạ Vy lập tức mềm nhũn, trong lòng ấm áp.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Loan nhịn không được quay sang hỏi Hạ Vy, cô đã để câu hỏi này trong lòng rất lâu rồi vẫn luôn muốn hỏi: “Mày không tính nói cho anh ta chuyện của Sóc con?"



Lần này động tác thái thịt trong tay Hạ Vy dừng hẳn, khẽ cong môi cười khổ: “Anh ấy đã có Thi rồi. Nếu anh ấy biết có sự tồn tại của Sóc con có khi sẽ không vui, tạo không muốn dùng Sóc con ràng buộc anh ấy. Với lại anh ấy với Thi sẽ sớm có những đứa con thuộc về riêng hai người họ. Tao chỉ cần Sóc con là đủ.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Loan thật sự không hiểu trong đầu Hạ Vy nghĩ gì nữa, suốt ngày lo được lo mất, mà thà là vì mình đi đẳng này lại lo cho người khác: "Mày nghĩ giấu được cả đời? Anh ta có thể không lo, không nghĩ, vui vẻ ở bên tình mới, còn mày khổ sở, vất vả một mình. Sóc con lại bệnh nặng như vậy, anh ta cùng phải có nghĩa vụ chữa bệnh cho con chứ."



Chuyện mười lăm tỷ Hạ Vy không có kể cho Diệp Loan nghe, cô cũng không thể kể cho bạn được. Nhớ đến ba điều kiện để có được mười lăm tỷ kia, lòng lại đau âm ỉ.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK