**********
Đầu óc Hạ Vy hỗn loạn, trước mắt như phủ sương mù bám dính vào người Gia Khánh, anh khó nhọc dìu người đi, sắc mặt đen đến cực điểm. Dáng vẻ của cô thế này chắc chắn bị hãm hại bỏ thuốc. Nếu đêm nay anh không đến kịp chẳng phải cô sẽ gặp nguy hiểm, nghĩ đến việc cô có khả năng bị thắng đàn ông khác "chén sạch” cơn giận giữ trong lòng anh lại muốn bùng nổ. Đồng thời âm thầm tính toán kế hoạch bảo thù. Tính ra Hạ Vy văn rất ngoan ngoãn, ngoài bám dính và sờ mó lung tung Gia Khánh cô không có bất kì hành động nào khác nhưng bên kia Diệp Loan vừa cào, cấu, đấm đá túi bụi Thành Trung vừa mắng chửi loạn xạ: “Đồ tồi, đồ xấu xa không có lương tâm, đồ lăng nhăng, đứng núi này còn trông núi nọ,.” Lượt bớt n chữ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung đau đến kêu cha gọi mẹ, chẳng hiểu mô tế khi bị bản thân vô duyên vô cớ bị ăn đánh liên hoàn và ăn chửi: "Thế nào là lăng nhăng? Đứng núi này trông núi nọ? Em say rồi hả Loan?”
“Say cái răm." Diệp Loan hung hãng rướn cổ cắn mạnh vào vai Thành Trung.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tín Phong và Minh Tuấn lẻo dẻo theo sau hai cặp phía trước, biểu cảm trên mặt Minh Tuấn cực kì đặc sắc thấp giọng thủ thỉ: "Gu thắng Trung cũng mặn ghê, em vẫn thích Vy hơn, người gì đâu vừa dịu dàng vừa ngọt ngào bảo sao thẳng Khánh không mê như điều đổ. Em còn mê đây này.
Tín Phong híp mắt, giọng nói mang theo tia nguy hiểm: “Em mê?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Minh Tuấn rùng mình lắc đầu lia lịa, cười hề hề lấy lòng: "Em đùa thôi, ha ha ha."
Gia Khánh chợt ngoái đầu, Tín Phong tạm thời tha cho Minh Tuấn sải bước tiến lên. Minh Tuấn là chúa hóng hớt cũng vội theo lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chúng ta có cần." Gia Khánh mới nói được một nửa, hai cúc áo đã bị cởi bung bàn tay Hạ Vy không an phân lập tức luồn vào. Anh vội đưa tay bắt lấy, hàng chân mày càng thêm cau chặt, nhìn làn da Hạ Vy đã đỏ như tôm luộc, ruột gan anh anh nóng đến cồn cào mở miệng nói câu dang dở: "Chúng ta có cần đưa em ấy đến bệnh viện không?"
Thành Trung nghe thế cũng quay sang chờ đợi, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tín Phong nhếch môi chậm rãi nói: "Loại thuốc này uống quá liều cóthể dẫn đến sốc thuốc và tử vong tuy nhiên nhìn biểu hiện hai em ấy có lẽ chỉ uống một hàm lượng nhỏ, không cần đến bệnh viện đầu, chỉ cần... Nói đến đây Tín Phong dừng lại, đảo mặt nhìn Gia Khánh và Thành Trung, trong mắt ẩn chứa hàm ý sâu xa còn có vài phần trêu chọc.
Minh Tuấn kích động “ồ” lên một tiếng rõ dài, đang muốn mở miệng trêu ghẹo, Tín Phong kịp thời phản ứng, vươn tay bịt miệng Minh Tuấn lại, ném lại câu: “Tao với Tuấn đi trước." rồi lỗi người đi mất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh và Thành Trung liếc mắt nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng nhau tách ra. "Em nóng quá, em nóng qua, em nóng quá,..” Hạ Vy không ngừng lặp đi lặp lại, cả người như con bạch tuộc quần lấy Gia Khánh, cô vươn tay muốn cởi áo mình ra.
Gia Khánh hoảng hốt vội giữ lấy, đoạn đường đến nhà xe cũng không tính là quá xa mà anh đã nhễ nhại môi hội. Anh quyết đoán khom người bể Hạ Vy lên tăng tốc mặc kệ ánh nhìn hiểu kì của người xung quanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh mở cửa xe đặt Hạ Vy vào ghế lái phụ, cẩn thận thắt dây an toàn. Lúc anh đang muốn lui ra, cô bất ngờ vòng tay qua cổ, hơi thở nóng thổi phả lên mặt, cô chuẩn xác nhằm thắng môi anh hôn tới. Nụ hôn Hạ Vy vụn về chẳng có chút kĩ xảo nào lại làm toàn thân Gia Khánh nóng ran, anh hé miệng đáp lại. Mỗi lưỡi hai người dây dưa với nhau, bên tai anh vang lên âm mũi khe khẽ của cô, ánh mắt anh tối dần, nụ hôn càng thêm sâu.
Hai tay từ ôm cổ dân trượt xuống, cảm giác hôn môi vẫn chưa dập tắt khao khát mãnh liệt trong lòng cô lúc này, Hạ Vy muốn nhiều hơn nữa. Cô xốc lấy vạt áo sơ mi thò tay vào trong phác họa theo đường cong cột sống thắng một đường hướng lên trên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cơ thể Gia Khánh như bị điện giật, gầm lên, thiếu chút nữa đè Hạ Vy xuống làm ngay tại bãi đỗ xe, may thay anh vẫn còn chút tỉnh táo vội
đẩy cô ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy thở dốc, ánh mắt ngập nước ngơ ngác nhìn Gia Khánh. Anh chửi thề một câu đóng sầm cửa lại, sải bước thật nhanh vòng qua đầu xe mở cửa chui vào, lái xe rời đi.
Xe chạy băng băng trên đường chưa đầy năm phút, Hạ Vy đã hoàn toàn ngấm thuốc ngồi ngọ nguậy không yên, phát ra tiếng khóc ấm ức cùng âm thanh nỉ non khẩn cầu:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em... nóng... quá... chết mất thôi... em muốn... uống nước...khát quá.
Gia Khánh nhìn mà đau lòng nhưng hiện tại trên xe không có nước, anh cũng không dám dừng xe lại để mặc cô trên xe rồi chạy đi mua nước được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Em cố chịu thêm một lát chúng ta sắp về đến nhà rồi.”
Hạ Vy nào còn tâm trạng để nghe, lý trí sớm bị ngọn lửa nóng hừng hực trong cơ thể thiếu đốt, bên tại không ngừng vang vọng giọng nói hối thúc: "Mau lại gần anh ấy, mau lại gần anh ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy cũng đã thực sự làm theo cô khó nhọc mở dây an toàn nghiêng qua. Lúc Gia khánh phát giác thì đã quá muộn, cánh tay bị người bắt lấy, tay lái lệch hẳn sang một bên. Trước khi xe đâm vào đuôi xe khác, anh kịp thời đánh tay lái tấp vào lề. Tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường nghe cực kì chói tai, hai người theo quán tính nhào đến trước, anh vội vàng ôm lấy cô vào lòng.
"Em có bị thương... Gia khánh còn chưa nói xong đôi môi ẩm ướt đã áp đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy chẳng hề hay biết vừa rồi xém chút nữa đã xảy ra tai nạn mà chính mình là nguyên nhân. Cô hôn tới tấp lên mặt, lên cổ Gia Khánh, hai bàn tay suồng sã sờ mó lung tung. Vảy trên người không biết đã bị cô kéo khóa từ khi nào từ từ trượt xuống đến khuỷu tay để lộ vòng một đầy
đăn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh bị cọ đến ra lửa, anh rủ mắt nhìn người phụ nữ không biết sợ đang làm loạn trên người mình, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm. Ngày mai cô tỉnh dậy đừng có trách anh. Nếu không phải đây là đoạn đường cấm dừng đỗ xe thì anh đã làm cô ngay tại đây rồi, anh không muốn đang đến cao trào thì cảnh sát đến gõ cửa. Anh nhìn quanh thấy phía trước có một khách sạn bèn quyết định ngay.
Lúc Gia Khánh bế Hạ Vy vào khách sạn, cô nhân viên lễ tân dùng ánh mắt ái ngại và cảnh giác nhìn như thế anh đang làm chuyện xấu. Mặt anh không biến sắc nhưng giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn. “Đặt phòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô lễ tân giật mình vội vã làm thủ tục nhận phòng, Gia Khánh không thể chờ đợi được thêm cầm thẻ phòng sải bước nhanh vào thang máy nên không phát hiện ra người đàn ông đứng bên quầy cách đó không xa nhìn anh chàng chọc, còn lén chụp ảnh.
Người phụ nữ đứng bên cạnh sau khi dặm phấn và tô son xong quay sang thấy gã đang quay mặt nhìn chằm chằm vào cửa thang máy khép kín, cô ta khó hiểu ôm lấy cánh tay gã: "Anh nhìn gì vậy?” Gã hoàn hồn lắc đầu nhận lấy thẻ phòng ôm người phụ nữ bước vào thang máy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trưa hôm sau, Hạ Vy tỉnh giấc từ trong cơn đau đớn, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, cô động đậy thân thể cơn đau tựa thủy triều ập đến. Cô nhăn mặt rên rỉ, đập vào mặt là một căn phòng xa lạ. Phản ứng đầu tiên của cô là sững sờ sau đó là hoảng sợ, ngón tay run rẩy vén chăn nhìn thân thể phủ kín dấu hôn, đồng tử lập tức co rút. Kí ức vụn vỡ đêm qua kéo về, cô nhíu mày ôm đầu dừng đến cảnh cô bị Huy Kha kéo ngồi lên đùi anh ta.
Mặt Hạ Vy thoắt cái tái mét, chẳng lẽ cô và anh ta đã làm chuyện ấy? Nghĩ đến khả năng này đáy lòng cô chết lặng, trừng to mắt thở dốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bất ngờ một cánh ta vươn tới ôm lấy eo, Hạ Vy kinh hãi hét toáng lên: “Đừng lại đây. Tránh ra.
Hạ Vy giãy giua lăn đi, đau đớn trên người khiến cô từ tiếng hét biến thành rên rỉ kêu đau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tránh ra? Tối qua em còn không biết xấu hổ quấn lấy anh đòi hết lần này đến lần khác, hiện tại lại bày ra dáng vẻ như bị ức hiếp?" Gia Khánh từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận, ngủ với anh khiến cô ghê tởm đến vậy? Là đang sốc vì phản bội Duy Nam?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Vy vội xoay mặt trông thấy Gia Khánh nổi tuyệt vọng, sợ hãi trong lòng mới chậm rãi tiêu tan. Đối diện với khuôn mặt sa sầm cùng cặp mắt tràn đầy giận dữ của anh, cô rủ mắt cất giọng lạnh nhạt: "Đây là sự cố ngoài ý muốn nhưng dù sao em cũng cảm ơn anh.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“ý em chuyện chúng ta làm đêm qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn?” Gia Khánh ngồi bật dậy, thân thể tức đến phát run.
Hạ Vy mím môi, xoay mặt không đáp, bàn tay giấu trong chăn siết chặt ga giường đến nhăn nhúm. Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, không ai lên tiếng. Qua một lúc lâu, cô nhận thấy giường run lên sau đó là tiếng bước chân, tiếng vải ma sát vào thân thể cuối cùng là cửa phòng cạch một tiếng đóng lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy nặng nề nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên mặt, từng hàng từng hàng lặng lẽ nối đuôi nhau. Vậy cũng tốt, tất cả mọi chuyện cứ như thế mà kết thúc đi.
Đến hơn ba giờ chiều, Hạ Vy mới cảm thấy khá hơn, cô chống đỡ thân thể ngồi dậy tìm kiếm quanh căn phòng một lượt sau đó mới trong thấy chiếc váy đáng thương bị ném ở gần cửa. Cô bước xuống giường tiến đến nhặt váy đang tính mặc vào thì thấy thảm trạng đáng thương của nó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khỏe môi Hạ Vy giật giật đây rõ ràng là trực tiếp bị xé rách chứ không phải đàng hoàng cởi ra, trong lòng không khỏi mắng chửi Gia Khánh thô bạo. Cô cuống quýt, vảy hỏng rồi không thể mặc. Bây giờ cô phải làm sao, chẳng lẽ trần truồng chạy ra ngoài?
Hạ Vy xoắn xuýt đi qua đi lại trong phòng, vài phút sau hai mắt cô lóe sáng lên lật đật chạy đến ngồi xổm trước túi xách lấy điện thoại, mở ra thấy hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ của Duy Nam nhưng lúc này cô
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.