**********
Chương 129 Thất bại
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Từ bệnh viện trở về đã gần hai giờ sáng, Hạ Vy và Duy Nam đẩy cửa bước vào phòng, trên giường Gia Bảo đã chìm vào giấc ngủ say, còn cậu chàng vệ sĩ thì kéo ghế ngồi bên mép giường trông coi. Thấy hai người cậu vội vàng đứng dậy cúi đầu chào.
Hạ Vy đi đến vì sợ đánh thức Gia Bảo nên cô hạ thấp thanh âm: “Anh vất vả rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cậu chàng nhìn sang Duy Nam thấy anh gật đầu cho phép, cậu cảm ơn rồi rời đi. Hạ Vy ngồi xuống mép giường vươn tay vuốt ve khuôn mặt Gia Bảo, cho đến hiện tại cô vẫn chưa tài nào thoát ra được từ trong khiếp sợ và hoảng loạn.
Duy Nam tiến đến vỗ vai Hạ Vy dịu dàng khuyên nhủ: “Không còn sớm nữa, em chợp mắt một lát, có tin tức gì anh sẽ báo ngay cho em.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy lắc đầu, chưa bắt được người cô làm sao an tâm nằm ngủ với lại chỉ cần nhắm mắt trong đầu liền chiếu đến hình ảnh gã đàn ông máu lạnh tàn nhẫn giơ dao găm lên đâm xuống Gia Bảo.
Duy Nam thở dài không tiếp tục khuyên nữa, anh cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạ Vy. Chẳng ai lên tiếng chỉ ngồi ngẩn người lặng lẽ chờ đợi thời gian chậm rì rì trôi qua.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đến hừng đông, trong sân truyền đến tiếng động cơ ô tô, Hạ Vy bật dậy khỏi ghế chạy lại cửa sổ quan sát, năm chàng vệ sĩ bước xuống xe, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng bước vào nhà còn gã đàn ông nọ thì chẳng thấy bóng dáng.
Niềm hi vọng nhỏ nhoi trong lòng vụt tắt, Hạ Vy mím môi không cam lòng, người đàn ông đó đã trốn thoát chẳng còn ai chứng minh được việc này có liên quan đến Vân Thi hay không? Cho dù cô nghi ngờ là có nhưng cũng sẽ không động được đến cô ta.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Năm người vệ sĩ tập trung ở trước cửa phòng, Hạ Vy theo Duy Nam bước ra. Một người trong nhóm tiến lên báo cáo, vẻ mặt vô cùng áy náy “Gã quá giảo hoạt chúng tôi đã mất dấu gã. Xin lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ”
Năm người cúi đầu nhận sai, bọn họ được đưa đến để bảo vệ an toàn cho mẹ con Hạ Vy lại trơ mắt nhìn kẻ sát nhân chạy mất.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhìn mắt họ giăng đầy tơ máu, cả người phong trần mệt mỏi Hạ Vy nào nỡ trách cứ hay buông lời nặng nề. Nếu có trách thì phải trách những kẻ lòng dạ ác độc, máu lạnh đến cả con nít cũng có thể xuống tay. Cô nhìn qua Duy Nam xin ý kiến, chỉ thấy anh mỉm cười gật đầu.
Hạ Vy được Duy Nam cho phép toàn quyền quyết định, cô lên tiếng: “Chuyện tối nay tôi còn chưa cảm ơn mấy anh đàng hoàng. Cảm ơn mọi người đã cứu hai mẹ con tôi một mạng. Mọi người vất vả cả đêm chắc cũng mệt rồi mau về phòng nghỉ ngơi lấy sức
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trên hành lang rất nhanh chỉ còn lại Duy Nam và Hạ Vy, cô tựa lưng vào tường, cả đêm không ngủ cộng thêm mất máu khá nhiều bây giờ đầu óc có hơi choáng váng, sức lực toàn thân dường như bị rút cạn. "Nghe lời anh, em vào phòng nghỉ ngơi một lát đi." Duy Nam trông thấy sắc mặt trắng bệch của Hạ Vy nhịn không được tiếp tục khuyên nhủ
Hạ Vy buồn bã lắc đầu, rủ mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình, thấp giọng nói: “Em không sao, mấy ngày nay anh cũng bận rộn nhiều việc về phòng nghỉ ngơi đi đừng lo cho em”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Duy Nam khẽ thở dài, Hạ Vy có thể lo lắng cho sức khỏe của người khác còn sức khỏe bản thân lại chẳng đoái hoài đến. “Ngày mai Gia Bảo phẫu thuật rồi cứ với cái đà này thân thể em làm sao chịu được. Em còn phải chăm sóc cho con đấy. Biết cô lo lắng anh trấn an: “Đêm nay thất bại gã không dám hành động nữa " đâu.”
Lời nói của Duy Nam lập tức có hiệu quả, Hạ Vy không cố chấp đòi thức nữa. Duy Nam thở phào dìu Hạ Vy vào phòng, đợi cô ngủ say anh mới tắt đèn rời khỏi phòng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngày hôm sau, Hạ Vy và Duy Nam đứng trên hàng lang bệnh viện nhìn Gia Bảo được nhóm bác sĩ, y tá đẩy vào phòng phẫu thuật. Đợi cánh cửa phòng hoàn toàn khép lại, tay chân Hạ Vy cũng lạnh toát hết cả lên. Cô đi qua đi lại trên hành lang, chốc chốc lại mở điện thoại lên nhìn giờ, thời gian chậm chạp nhích từng chút một, cô đã căng thẳng đến mức thở không ra hơi.
Duy Nam nhìn hết nổi nữa đi đến kéo Hạ Vy, ấn cô ngồi xuống ghế: “Gia Bảo nhất định sẽ không sao, em xem em này lo lắng đến cả người cũng lạnh ngắt.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Duy Nam ngồi xuống bên cạnh nằm lấy hai tay Hạ Vy ủ ấm, cô ngại ngùng muốn rút tay ra nhưng anh càng nắm chặt hơn. Cô bối rối liếc mắt nhìn hai mươi người vệ sĩ đang ngồi xung quanh, may mà không có ai chú ý bên này.
Lúc sáng, Duy Nam đã điều thêm mười bốn người nữa đến bệnh viện bảo vệ vì lo sợ trong lúc Gia Bảo phẫu thuật bên ngoài xảy ra chuyện bất trắc chẳng hạn như kẻ đêm qua lại đến quấy rối sẽ gây ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của con.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Người bên mình đông như vậy tất nhiên Hạ Vy thấy yên tâm rồi nhưng hiện tại việc khiến cô lo lắng nhất chính là ca phẫu thuật của Gia Bảo có thành công hay không. “Bác sĩ T nói có một số trường hợp phẫu thuật không thành công em sợ... Nói đến đây Hạ Vy đã không thể nói tiếp được, nước mắt lã chã rơi.
Duy Nam vươn tay lau đi, kéo Hạ Vy vào lòng an ủi: “Gia Bảo là đứa trẻ ngoan ông trời sẽ không bạc đãi với con, anh tin rằng con sẽ tại qua nạn khỏi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thỉnh thoảng, có vài bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, bác sĩ hoặc y tá ngang qua thấy đội hình đồ sộ này thì không khỏi len lén nhìn thêm mấy lần, có người còn bày ra vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin hoặc tràn ngập hiều kì.
Theo mỗi tiếng đồng hồ trôi qua, tâm trạng kích động hoảng loạn của Hạ Vy cũng dần lắng xuống chỉ còn lại nỗi bất an đan xen lo lắng mơ hồ nhảy nhót trong lòng. Cô thừ người nhìn bức tường trắng trước mặt, Duy Nam đưa thức ăn mấy lần đến cô đều từ chối không ăn, không có khẩu vị cũng không thấy đói.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cho đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, Bác sĩ T mang theo vẻ mặt mệt mỏi sau ca phẫu thuật kéo dài bước ra, Hạ Vy mới choàng tỉnh vội vã chạy đến nắm lấy tay ông kích động: “Gia Bảo không sao chứ bác sĩ? Cuộc phẫu thuật thành công đúng không?” Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Bác sĩ T lắc đầu buồn bã: “Tôi rất lấy làm tiếc, ca phẫu thuật của cháu không thành công” “Không, không, không thể nào như vậy được, sao lại không thành công chứ? Tại sao?” Nói đến câu cuối Hạ Vy đã bật khóc nức nở thanh âm run rẩy, nghẹn ngào. Cô gần như phát điên bấu chặt lấy tay bác sĩ T, nói bằng giọng điệu khẩn cầu: “Không phải là sự thật. Là tôi nghe nhầm đúng không? Gia Bảo phẫu thuật thành công rồi đúng không bác sĩ?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Duy Nam sau giây phút điếng người cũng sực tỉnh vội kéo Hạ Vy ra khỏi bác sĩ T: “Vy, Em đừng như vậy mà Vy
Nhưng Hạ Vy đã hoàn toàn không nghe thấy, bên tại không ngừng vắng vắng câu nói: “Tôi rất lấy làm tiếc, ca phẫu thuật của cháu không thành công” Cô giống như kẻ điên bám lấy bác sĩ T, cầu xin ông khẳng định Gia Bảo đã phẫu thuật thành công.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Suốt bốn năm trời dài dăng dẳng, mỗi ngày thức giấc bắt đầu một ngày mới cô đều hi vọng Gia Bảo có thể khỏe mạnh, sống cuộc đời bình thường như bao đứa trẻ khác. Cuối cùng ngày cho con đi phẫu thuật cũng đến, nguyện vọng sắp thành hiện thực thế nhưng tất cả niềm mong mỏi bao năm của cô theo câu nói của bác sĩ T sụp đổ hết thảy.
Hạ Vy sẵn sàng dùng tuổi thọ của bản thân đổi lấy ca phẫu thuật Gia Bảo thành công, cô không muốn nhìn thấy con cứ mãi bị bệnh tật dày vò, kéo dài mạng sống bằng thuốc qua ngày nữa nhưng ông trời lại bất công với con như vậy, rõ ràng con còn nhỏ không nên chịu đựng sự tra tấn này. Cô ước gì mình có thể gánh thay cho con.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mọi vật trở nên chao đảo quay cuồng, Hạ Vy chỉ kịp nhìn thấy Gia Bảo được đẩy trở ra sau đó trước mắt đột ngột tối sầm, cô mất đi ý thức, xung quanh bị bóng tối nặng nề bao phủ.
Hạ Vy giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, cô hét toáng ngồi bật dậy, há miệng thở dốc, trên trán mồ hôi nhễ nhại. “Vy, cuối cùng em cũng tỉnh rồi” Duy Nam mừng rỡ nhào qua.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường bệnh, trên tay còn gắn kim truyền dịch. Trí nhớ bắt đầu ùa về cô hốt hoảng bắt lấy tay Duy Nam: “Con của em sao rồi?” Cô giật kim truyền dịch ra đẩy Duy Nam leo xuống giường: “Em phải đi thăm con.” “Gia Bảo còn chưa tỉnh, khi nào tỉnh chúng ta qua thăm con được không? Bây giờ em hãy để con nghỉ ngơi nhé?” Sức khỏe Hạ Vy còn rất yếu, tâm trạng lại đang kích động sợ cô qua đó thấy Gia Bảo chịu không nổi mà ngất xỉu lần nữa. Duy Nam nhìn cô đau khổ, tim dấy lên từng cơn đau nhói: “Bác sĩ T nói tuy cuộc phẫu thuật Gia Bảo không thành công nhưng sẽ không gây nguy hiểm cho con, chỉ cần con tỉnh dưỡng tốt sau này vẫn có thể phẫu thuật lại."
Hạ Vy như tìm thấy đường sống từ chỗ chết, đôi mắt sớm bị nước mắt chiếm cứ giờ phút này cứ ánh lên tia sáng hi vọng: “Anh không lừa em
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn