Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Hạ Vy thấy mũi mình cay cay, rất muốn nhào vào lòng Gia Khánh nhưng cũng kịp thời tỉnh táo nhận ra trong phòng bệnh không chỉ có hai người bọn họ còn có sự hiện diện của Vân Thi, mang danh nghĩa bạn gái anh. Loại cảm giác thống khổ, xót xa này thật sự rất khó diễn tả bằng lời. Cô hít mũi, rất muốn nói anh mau về thay quần áo rồi đến thăm em nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: “Cảm ơn anh, em không sao rồi. Anh mau về nghỉ ngơi đi." Gia Khánh cũng về trước để thay quần áo, lúc sáng sự tình phát sinh quá đột ngột, đầu óc anh khi ấy cuống hết cả lên, chẳng thể suy nghĩ gì khác ngoài ý muốn đưa Hạ Vy tới bệnh viện, đến giày cũng quên mang. Trên đường giảm trúng đá nhọn, dưới lòng bàn chân truyền đến từng trận đau rát. Anh gật đầu: "Được."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Thấy Gia Khánh dứt khoát như thế, trong lòng Hạ Vy lại nảy sinh cảm giác hụt hằng, cô ghét trạng thái mâu thuẫn, lúc nóng, lúc lạnh của bản thân quá đi mất.



Chờ Gia Khánh đi khuất, “hồn ma trong Vân Thi thoảng lột bỏ lớp mặt nạ ăn năn, hối hận lộ ra khuôn mặt thật dữ tợn, lườm quýt Hạ Vy, khả hả hê khi thấy dáng vẻ không chút do dự đứng dậy rời đi của Gia Khánh, trước khi cô rời khỏi, không quên đắc ý ném lại một câu: "Hóa ra anh Khánh đối với mày cũng chỉ đến vậy.”



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Hạ Vy cười khổ, chẳng buồn nhìn theo bóng lưng Hạ Vy, hơi cảm thán tần suất vào bệnh viện của bản thân trong năm nay.



Tối qua ngủ không đủ giấc, Hạ Vy mệt mỏi, ngủ thiếp đi, chưa vào giấc được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại reo vang đánh thức. Cô mơ màng bắt máy. "Mày hẹn tao bảy giờ qua, giờ gần chín giờ rồi đấy."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Hạ Vy thuật lại đầu đuôi chuyện giữa đường đụng phải Vân Thi cho đến chuyện nằm viện. Ngoài ra dặn dò Diệp Loan giấu Gia Bảo việc cô nằm viện, lấy lý do cuối tuần này có việc không về thăm cậu được. Trước khi tắt máy, Diệp Loan nói sẽ lập tức đến nhà cô lấy ít quần áo, đồ dùng cá nhân rồi qua ngay.



Chưa đầy nửa tiếng sau, Diệp Loan thở hồng hộc đẩy cửa xông vào. Người xuất hiện, giọng nói cũng đồng thời vang lên oang oang: “Con đó quả quặt thật, mày tính để nó leo đầu, cưỡi cổ ăn hiếp mãi sao, con ngốc này."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu









Hạ Vy ngoáy ngoáy lỗ tại, vừa rồi trong điện thoại Diệp Loan đã tuân tràn dài giáo huấn, cô trưng ra vẻ mặt đáng thương. Diệp Loan ngồi xuống ghế di trán cô, ánh mắt tiếc hận. Sau đó, mặt mày nhăn nhỏ, lầu bầu: “Bữa nào tạo phải cho con quỷ đó một bài học mới được, còn thắng cha Khánh đâu? Để mình mày ở bệnh viện thế này?"



Hạ Vy cười, vờ như không có chuyện gì nói: "Tao bảo anh ấy về nghỉ ngơi rồi."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








“Mày bảo thế anh ta đứng dậy rời đi luôn?” Diệp Loan không hài lòng, cũng quá vô tình đi



Hạ Vy không đáp, xem như ngầm thừa nhận. Diệp Loan ngôi thêm một lát, rồi quay về nhà với Gia Bảo, để cậu ở nhà một mình không an tâm. Cô vô cùng cảm kích và biết ơn: “Vì tao với Sóc con mà mày đã vất vả rồi. Cảm ơn mày."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Mày bớt lên cơn khách sáo đi, ơn nghĩa gì ở đây, mày là bạn tao, Sóc con là con trai nuôi của tạo. Đây là việc tạo nên làm. Về sau không được nói mấy lời này nữa, không tao đập mày một trận đấy.” Diệp Loan bậm mối, giơ tay làm ra dáng vẻ muốn đánh người, khuôn mặt lại rất chi hiền lành, không mang đến chút cảm giác dọa nạt nào.



Hạ Vy bật cười, trong lòng cảm động gật đầu lia lịa đáp ứng: "Sau này hai mẹ con tao xin giao phó hết cho mày



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Diệp Loan cười ha ha, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, phất phất tay xua đuổi. “Chị chỉ có hứng thú với trai thôi, mày thì không được.



Trước khi đi, Diệp Loan muốn đặt bữa trưa cho Hạ Vy, cô từ chối bảo bản thân có thể tự đặt trên ứng dụng được. Diệp Loan nào chịu sợ CÔ VÌ Gia Khánh buồn rầu mà bỏ bữa, đặt xong, dặn dò cô nhớ ăn uống, nghỉ ngơi thật tốt mới yên tâm rời đi. Diệp Loan vừa đi chưa bao lâu, của phòng lần nữa mở ra nhưng người đến lần này lại là Duy Nam.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Hạ Vy kinh ngạc, mở to mắt nhìn Duy Nam mang theo vẻ mặt lo lắng, đau lòng tiến đến gần. Mãi một lúc cô mới thốt lên được:



"Sao anh đến đây?” Sợ Duy Nam hiểu lầm Hạ Vy giải thích: “Ý em là sao anh biết em nằm viên?”



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Sáng nay, Duy Nam đến bệnh viện thăm cô ruột, lúc ra về thì chạm mặt Diệp Loan ở cổng bệnh viện. Hai người có chào hỏi qua lại vài câu. Anh chỉ cho rằng Diệp Loan đến đây thăm người nhà hoặc bàn bè, không ngờ khi Diệp Loan tiết lộ đến đây





thăm Hạ Vy anh cực kì bàng hoàng, lo lắng đến phát điện, sơ cô gặp chuyện bất trắc. Anh cuống quýt hỏi số phòng, chẳng kịp chào Diệp Loan đã gấp gáp chạy đi.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Duy Nam quan sát Hạ Vy một lượt thấy cô chỉ bị thương nhẹ, trái tim treo lơ lửng mới quay về chỗ cũ. Anh ngồi xuống ghế nói: “Anh tình cờ gặp Loan ở bệnh viện, em ấy nói đến đây thăm em.



Hạ Vy hiểu ra, thấy sắc mặt Duy Nam vẫn u sầu, buồn bã, cô lên tiếng, hi vọng có thể xoa dịu sự lo lắng của anh: "Em không sao chỉ bị thương nhẹ thôi." "Vậy thì anh an lòng rồi." Duy Nam nhoẻn miệng cười



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Cuộc đối thoại bổng dừng lại, hai người rơi vào im lặng. Duy Nam đang vật óc nghĩ ra đề tài nói chuyện. Hạ Vy thì đang lấy hết quyết tâm để thẳng thắng thành thật mọi chuyện với anh, cô biết giấy không gói được lửa, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện ra chi bằng từ chính miệng cô nói. Sau khi nghe xong, anh có oán trách, có hận cô thì cũng là do tự cô chuốt lấy.



"Em có chuyện này muốn nói với anh." Hạ Vy đột ngột lên tiếng, Duy Nam thoát khỏi mở suy nghĩ hỗn loạn, anh gật đầu: "Em nói đi. Hạ Vy hit vào một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng sau đó mới từ từ kể. "Thật ra em với anh Khánh trước đây là người yêu, em đã ở bên anh ấy bốn năm. Nhưng sau khi Thi về nước thì chúng em chia tay... là hôm diễn ra buổi lễ thành lập trường... Hạ Vy dừng lại, quan sát Duy Nam, trong mắt anh tràn đầy ngỡ ngàng và đau đớn, mặt mày trắng bệch, có vẻ bị sốc không hề nhẹ. Cô thấy lòng ngực mình trĩu nặng, giọng nói đã bắt đầu run run, cảm giác tội lỗi đánh úp khiến cô không tài nào mặt dày tiếp tục đối diện với anh, đầu cúi thấp xuống: "Anh... biết rồi đó, ngày ấy em nhận lời làm bạn gái anh... chỉ là để là để hoàn toàn cắt đứt với anh Khánh. Em xin lỗi, em không nên lừa dõi tình cảm của anh."



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Hạ Vy nghẹn ngào, nước mắt tràn ra khỏe mi, Duy Nam thì đã hoàn toàn hóa đá tại chỗ, biểu cảm trên mặt dại ra. Có lẽ vì tiếp nhận lượng tin tức "sốc" vượt ngoài dự liệu đã kích thích anh đến mức này. Cô không có ý định dừng lại: "Mặc dù vậy, em vẫn không thể ngăn được trải tim cứ mãi nghĩ về anh Khánh. Bọn em... vẫn tiếp tục... qua lại với nhau. Sau đó, Thi phát hiện ra, em đã rất tự trách bản thân. Em là một kẻ xấu xa. Xin lỗi đã lừa dối anh. Em không xứng đáng với tình yêu anh dành cho em.” Hạ Vy bật khóc nứt nở: “Anh muốn mắng, muốn đánh gì em cũng chịu hết. Em xin lỗi. Thật sự xin lỗi anh... xin lỗi...



Ở buổi lễ thành lập trường, Duy Nam đã phát hiện ra Hạ Vy có tình cảm với Gia Khánh nhưng khi ấy anh đinh ninh đó là tình cảm đến từ một phía của cô. Anh còn đặt ra giả thuyết do cô thấy Gia Khánh và Vân Thi vẫn còn yêu nhau, còn công khai tỏ tỉnh nên mới đau lòng quá mức mà đồng ý ở bên anh. Ngờ đâu, hai người bọn họ còn có đoạn tình cảm bốn năm này. Xâu chuỗi lại những cuộc gặp tình cờ, hoặc có chủ ý trong quá khứ. Thái độ của hai người họ quả thực có hơi kì quặc. Duy Nam nói không đau lòng, không tức giận, không khó chịu là giả. Anh cũng chỉ là con người bình thường có trái tim, có máu, có thịt chẳng phải tảng đá hay sắt thép. Hóa ra, mọi thứ anh làm vì cô bao lâu nay đến tận hôm nay vẫn chỉ là con số không tròn chỉnh. Anh từng có tự tin, một ngày nào đó nhất định Hạ Vy sẽ cảm động, chấp nhận tấm chân tình của anh, sẽ yêu anh. Nhưng cho đến giờ phút này sự tự tin ấy đã hoàn toàn bị dập tắt.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Duy Nam chợt đâm ra hoảng sợ, sợ sẽ mất đi cô. Anh như bừng tỉnh từ cơn mê man, nói đúng hơn là giật mình, sợ hãi từ cơn mê man, vươn tay ghì lấy hai vai cô, giọng nói khàn đặc



"Anh sao có thể nhẫn tâm mà măng mà đánh chửi em. Măng em đánh em có khác nào bắt anh tự lột đi mấy lớp da bản thân.”



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Hạ Vy nghe xong càng khóc dữ dội hơn, cô thả bị Duy Nam mắng nhiếc thậm tệ, anh bao dung với cô như thế làm cô thấy tội lỗi trên người mình càng thêm chất chồng



Một Duy Nam tốt như thế sao nhất định phải đâm đầu vào Hạ Vy. Cô thấy mình làm ác quá, xấu xa, tôi tệ. Một người tốt như anh lại bị cô lối kéo vào vũng bùn lầy nhầy nhụa.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Duy Nam dịu dàng lau đi những giọt nước mặt trên mặt Hạ Vy.



"Cảm ơn em đã thắng thẳng thừa nhận với anh. Tất cả đã là chuyện trong quá khứ, hãy để thời gian lãng quên đi. Hiện tại và tương lai em có thể cho phép anh được ở bên cạnh chăm sóc cho em được không?” Nói đến cầu cuối, giọng anh đã run run, tim đập nhanh kịch liệt, hồi hộp chờ đợi thời gian chậm chạp trôi qua.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Hạ Vy ngước mắt nhìn Duy Nam qua làn nước mắt. Khuôn mặt anh tràn đầy kiên định, trong mắt là yêu thương sâu đậm, cùng khao khát mong chờ cái gật đầu đáp ứng từ có



Hạ Vy sao có thể mặt dày không biết xấu hổ mà tiếp tục lừa dối tình cảm Duy Nam.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








"Em..." Hạ Vy khó khăn mở miệng, chưa kịp nói "chúng ta chia tay nhé anh." Duy Nam đột ngột đứng bật dậy, tròng mắt đảo quanh khắp nơi nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt Hạ Vy, rất sợ thấy biểu cảm kiên quyết, tuyệt tình và sợ nghe thấy lời cự tuyệt.



“Anh nhớ ra còn có việc, anh đi trước, em nghỉ ngơi nhé. Lần sau anh đến thăm. Anh nói một mạch, chưa chờ Hạ Vy đáp lời, đã lật đật sải bước nhanh ra ngoài.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Duy Nam đứng dựa lưng vào cửa,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK