**********
Năm cuộc gọi trôi qua Diệp Loan vẫn không bắt máy, Hạ Vy bắt đầu sốt ruột, may thay gọi đến cuộc thử chín thì đầu dây bên kia vang lên giọng ngái ngủ của Diệp Loan.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*Alo... ai vậy?”
Hạ Vy dở khóc dở cười ngủ đến mức không biết ai là ai luôn đành bất lực nói: “Vy đây, mày ngủ từ đêm qua đến giờ hay mới ngủ trưa vậy?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Á Vy hả? Gọi tao có chuyện gì không?" Diệp Loan bừng từ tỉnh cơn buồn ngủ cười hì hì hỏi.
Hạ Vy nghe loáng thoảng có giọng Thành Trung truyền vào điện thoại liên đoán ra đêm qua hai người họ cũng kịch liệt lắm đây. Cô không kể chuyện mình với Gia Khánh lăn giường chỉ nhờ Diệp Loan mang giúp quần áo đến khách sạn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc Diệp Loan mở cửa bước vào Hạ Vy đang thừ người nằm trên giường quấn chặn. Hai mắt đờ đẫn nhìn chăm chăm đèn chùm pha lê ốp trần. Cô ấy tiến đến bên giường cô cũng không hay biết.
Diệp Loan đặt mông ngồi xuống huơ huơ tay trước mặt Hạ Vy: "Nghĩ gì mà tập trung vậy?” Chợt Diệp Loan dán sát mặt đến nở nụ cười xấu xa, còn cố ý nhấn mạnh hai từ "nóng bỏng": "Có phải nhớ đến chuyện nóng bỏng tối qua?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy hoàn hồn lườm Diệp Loan một phát, chống tay ngồi dậy, chăn theo động tác ấy mà từ từ trượt xuống. Diệp Loan trông thấy cả người cô phủ đầy mảng xanh tím chặc một tiếng cảm thán: “Dữ dội thật.
Hạ Vy đỏ mặt vươn tay lấy túi đồ được Diệp Loan ôm trong lòng, cô không chịu thua cất giọng trêu chọc: “Mày với anh Trung cũng đâu kém.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan xấu hổ sở sở mũi nhưng dáng vẻ thẹn thùng ấy chưa duy trì được bao lâu đã thay bằng sự tức giận: "Mấy tên đó chơi bẩn thật không ngờ dám bỏ thuốc chúng ta. rồi lại chuyển sang áy náy. "Xin lỗi. Là tao nóng vội thiếu chút nữa làm mày liên lụy rồi."
Thấy biểu cảm trên mặt Diệp Loan thay đổi liên tục, Hạ Vy có chút theo không kịp khẽ thở dài nằm lấy tay cô ấy an ủi: "Đây là việc ngoài ý muốn tạo với mày cũng không thể kiểm soát được. Sợ cô ấy tiếp tục tự trách cô lảng sang chuyện khác: “Tấm hình kia mày làm rõ với anh Trung chưa?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quả nhiên đề tài này nhanh chóng rời lực chú ý, Diệp Loan bắt
đầu kể. Hóa ra Thành Trung với cô
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
gái đó không có bất kì quan hệ gì, lúc
anh vào câu lạc bộ đêm với Gia
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Khánh, Minh Tuấn và Tín Phong, cô
gái ấy đi ngược chiều với bọn họ bất
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
cần té ngã vào lòng anh, anh cũng
không biết tại sao đi chung với ba
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
người nữa mà chỉ có anh nằm trong
khung hình cùng với cô gái ấy. Cuối
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
cùng, Diệp Loan chậc lưỡi tổng kết:
“May là giả chứ thật tao nhất định
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
thiến anh ta.
Hạ Vy cũng chậc lưỡi đứng dậy mặc đồ: “Tính cách của mày chắc chỉ có mỗi anh Trung chịu được.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan bĩu môi phản bác cho rằng ngược lại mới đúng. Hạ Vy nghe xong lắc đầu bật cười. Tối qua cô còn lo làng Thành Trung thật sự lén lút với phụ nữ khác, bây giờ biết đó là hiểu lầm cô cũng thấy nhẹ lòng, cô không hi vọng Diệp Loan sẽ bị tổn thương trong chuyện tình cảm nữa, mấy năm trước hai bọn họ đột nhiên chia tay. Tuy Diệp Loan tỏ ra bình thường nhưng cô biết cô ấy chịu đả kích rất lớn.
"Anh ta ăn xong rồi phủi mông bỏ chạy? Nếu không có tạo mày phải về bằng cách nào đây? Quá đáng thật” Trên đường đến đây Diệp Loan đã nghẹn một bụng giờ kìm không được trút ra. Bàn tay đang mặc đồ Hạ Vy
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
khựng lại trong vài giây, cô rủ mi che giấu tia đau đớn trong mắt:
"Tao với anh Khánh cãi nhau, anh ấy tức giận bỏ đi trước. Ba ngày nữa tạo đưa Sóc con xuất ngoại, khoảng thời gian này chẳng may anh ấy đến tìm, tao sợ mọi chuyện sẽ bại lộ mất. Với lại tạo cũng hết hi vọng với anh ấy rồi, hai bọn tao nên sớm giải thoát cho nhau.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc Hạ Vy và Diệp Loan về đến nhà Duy Nam đã là hơn năm giờ chiều, Gia Bảo đang ngồi vẽ tranh ở phòng khách ngẩng đầu lên trông thấy Hạ Vy gương mặt từ trạng thái nghiêm túc thoắt cái chuyển sang mừng rỡ, cậu đặt bút chỉ trong tay xuống lon ton chạy đến ôm đùi Hạ Vy cười tít mắt: "Mẹ về rồi.
Hạ Vy áy náy, rõ ràng đêm qua nói với con mình đi lát rồi sẽ trở về ngay, ngờ đâu đến tận chiều hôm sau mới về: "Ừ, mẹ về rồi. Sóc con ở nhà có ngoan không nào?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Bảo gật đầu lia lịa: "Ngoan cực luôn.” Sau đó cậu lại chuyển sang ôm đùi Diệp Loan: “Mẹ nuôi đến chơi a!”
Diệp Loan vươn tay xoa má Gia Bảo một lúc: “Mẹ nuôi đến thăm Sóc con đó. Cô bế Gia Bảo đến ghế salon ngồi xuống nhìn thấy bức tranh đang vẻ dang dở của cậu liên cầm lên xem.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy đi đến ngôi xuống bên cạnh Diệp Loan và Gia Bảo đưa mắt nhìn bức tranh, trên giấy vẽ một người, tuy chỉ mới vẻ một nửa nhưng cũng có thể nhận ra đây là đang vẽ dáng dấp một người đàn ông.
Gia Bảo hưng phần giải thích: “Con vẽ chủ Nam đó. Con muốn tặng chủ để cảm ơn chú ấy đã chăm sóc cho mẹ với con.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan không tiếc lời, giơ ngón cái khen tới tấp. Hạ Vy mỉm cười xoa đầu Gia Bảo, cảm thấy con thật hiểu chuyện.
Duy Nam nghe thấy động tĩnh ở phòng khách đoán ra Hạ Vy đã về với vàng chạy xuống lầu, thấy đúng là cô trái tim treo lơ lửng từ đêm qua đến nay của anh cuối cùng đã bình ổn lại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy xoay mặt vừa hay trông thấy biểu cảm lo lắng của Duy Nam trong đầu sực nhớ đến hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ của anh đêm qua thì không khỏi nảy sinh cảm giác áy náy, cô đứng bật dậy tay chân có chút luống cuống. Anh tiến đến nói bằng giọng điệu nhẹ nhõm: “Đêm qua anh gọi điện nhưng em không bắt máy làm anh sợ muốn chết cứ lo em xảy ra chuyện không may.
Hạ Vy nghe xong sự áy náy trong lòng càng nhân lên gấp bội, đang lúc không biết phải giải thích thế nào với Duy Nam, Diệp Loan đã thay cô viện lý do: "Đêm qua em lôi kéo Vy uống rượu, hai đứa uống say trời cũng khuya trực tiếp về nhà em ngủ luôn.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy vội gật đầu phụ họa. Tuy Duy Nam có chút ngờ vực nhưng anh cũng không hỏi thêm nữa cười nói: “Vậy anh yên tâm rồi. Dì giúp việc cũng đã nấu xong bữa tối, hai em với Gia Bảo chắc cũng đói rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm nào.”
“Em lại có lộc ăn rồi tốt quá." Diệp Loan cười ha ha, vội bể lấy Gia Bảo chạy nhanh vào nhà bếp.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*** Vân Thi đang nằm thánh thời trên giường đắp mặt nạ thì Dì Hoa chạy vào phòng thông báo có cấp dưới của Trần Văn Uy đến tìm. Cô ngồi dậy lấy mặt nạ xuống không khỏi cảm thấy quái lạ, cấp dưới của bố tới nhà không gặp bố lại tìm gặp cô ?
“Ông ta có nói tìm tôi để làm gì không?” Vân Thi cau mày, vẻ mặt đăm chiêu nhưng cũng bước xuống giường đến trước bàn trang điểm chỉn chu lại nhan sắc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Di Hoa lắc đầu: "Tôi không biết, ông ta chỉ nói có việc quan trọng muốn nói trực tiếp với cô.
Vân Thi liếc xéo ném một câu: "Vô dụng. khiến Dì Hoa oan ức VÔ cùng, bà là người giúp việc thấp cổ bé hỏng chỉ nhận nhiệm vụ mà làm nào dám mở miệng hỏi này hỏi kia.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi xuống lầu liên thấy một người đàn ông ngồi trong phòng khách, nhìn cũng có chút quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Cô thong thả bước đến còn không quên bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Quí Tấn vội vàng đứng dậy cười lấy lòng: “Cô Thi
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi gật đầu ngồi xuống ghê khoanh hai tay trước ngực ngước mắt nhìn Quí Tấn: “Ông tìm tôi?"
Trước thái độ ngạo mạn của Vân Thi, Quí Tấn có hơi khó chịu nhưng vì con đường thăng tiến ngày sau chút xíu mặt mũi này có đáng là bao, gã xun xoe kể lại chuyện đêm qua vô tình chứng kiến cảnh Gia Khánh bể một cô gái vào khách sạn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sắc mặt Vân Thi thoảng cái sa sầm, trong lòng co rút bắt đầu khoanh vùng đối tượng tình nghi nhưng vì thể diện của bản thân vẫn phải tỏ ra không tin, trừng mắt quát lên: “Ông nói bậy
“Tôi nào dám ở trước mặt cô Thi đặt điều bịa chuyện.” Quí Tấn luống cuống sợ Vân Thi không tin móc điện thoại trong túi: "Tôi có chụp lại làm bằng chứng." Quí Tấn lật đặt vào album mở tấm ảnh đưa đến, Vân Thi nhận lấy, sau khi thấy rõ hai người bên trong, khuôn mặt ngay lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn, bàn tay siết chặt điện thoại hận không thể bóp nát con đàn bà trong hình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Là Hạ Vy, cô ta dám vào khách sạn với Gia Khánh. Nhớ đến việc bản thân mấy lần quyến rũ anh lên giường đều thất bại, còn Hạ Vy hết lần này đến lần khác thuận lợi lên giường cùng anh. Trong mắt Vân Thi tràn đầy ghen ghét và oán hận, thật muốn gào lên phát tiết nhưng có người ngoài ở đây không tiên phát tác đành cổ đè nén sự tức tối trong lòng xuống, quốc mắt lên nhìn Quí Tân:
“Tấm hình này giao cho tôi. Ông tuyệt đối không được đem việc này kể cho người thứ ba nghe. Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quí Tấn vội giơ tay lên trời thế thốt nhất định sẽ không đi rêu rao, đồng thời gã cũng không tiền.
Vân Thi híp mắt, Quí Tấn đầu
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
giống kẻ vô duyên vô cớ chạy đi làm người tốt nhất định gã có mục đích khác: “Vậy ông muốn gì?”
Quả nhiên Vân Thi đoán không sai, Quí Tấn cười hề hề nói ngay: “Nhờ cô Thi ở trước mặt cảnh sát Uy
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!