**********
Biệt Thự nhà họ Trịnh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Huy Kha chấp tay đứng bên cửa sổ thủy tinh sát đất phóng tầm mắt nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài. Ba Thông cúi đầu đứng sau lưng, cả người căng thẳng không dám họ hé câu nào rất sợ không may chọc giận vị kia. “Ông Uy không chịu nhận lời?” Rốt cuộc Huy Kha cũng lên tiếng sau một quãng thời gian dài im lặng.
Đáy lòng Ba Thông khẽ run lên, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Mặc dù giọng nói Huy Kha nghe rất thản nhiên còn có phần quá mức điềm tĩnh nhưng ông theo anh đã nhiều năm nên hiểu rất rõ anh lúc này tâm trạng đang cực kì không vui. Ông cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp đáp: “Ông ta đang ở trong thời kì đặc biệt nhạy cảm không dám tự tiện đồng ý lời đề nghị của chúng ta. Sợ Huy Kha nổi giận ông lập tức bổ sung: “Nhưng cũng không trực tiếp từ chối, có vẻ đang muốn cần nhắc thêm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Huy Kha hừ lạnh, thứ Trần Văn Uy muốn anh đương nhiên cũng có thể đáp ứng chẳng qua chỉ tốnnhiều thời gian hơn tên kia, ông ta cũng hiểu rõ điều này nhưng xem ra trong lòng ông ta đã nghiêng về phía Gia Khánh nhiều hơn. Không biết là vì con gái rượu hay còn có mục đích nào khác đây?
Mắt Huy Kha nheo lại nhìn chằm chằm bầu trời đen kịt u ám trên cao.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lô hàng trên biển không thể vào bờ, tình trạng này không thể tiếp tục kéo dài được nữa, đợi Trần Văn Uy giúp đỡ biết đến năm nào tháng nào, đây là cố ý chơi anh sao?
Nguồn doanh thu khổng lồ hàng năm của nhà họ Trình căn bản không hoàn toàn đến từ tập đoàn Trịnh Tiến như công khai ở ngoài sáng mọi người thấy, hơn chín mươi chín phần trăm là đến từ việc buôn lậu ma túy. Bây giờ, nguồn cung cấp không thể cập bến, các đối tác làm ăn từ nhỏ lẻ đến lớn đều đã tỏ ra bất mãn cho người đến thúc giục việc này không thể cứ tiếp tục trì hoãn nữa, thua lỗ không sao nhưng ảnh hưởng đến uy tín và danh dự vậy sau này nhà họ Trịnh làm sao còn có chỗ đứng trong giới. “Ngoài ông ta ra không còn cách nào khác?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Giọng Huy Kha trở nên lạnh lẽo, ai ngờ được có một ngày bản thân lâm vào tình cảnh trở tay không kịp này. Có lẽ tận hưởng trong thắng lợi đã lâu, giờ nếm trải thất bại khiến anh cực kì khó chịu và không cam lòng. “Hiện tại người chúng ta đã đi đến nhiều nơi thu g nguyên liệu nhưng chỉ mới đáp ứng được một phần ba. Ba Thông càng nói giọng lại càng nhỏ đi, sợ hãi liếc mắt quan sát bóng lưng cao lớn của ngườitrước mặt.
Huy Kha giận dữ quay phắt lại, chỗ nào trên người cũng hiện lên vẻ bất mãn: “Vô dụng.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ba Thông rụt cổ, đầu cúi thấp, bây giờ không chỉ trán chảy mồ hôi lạnh mà cả người ông cũng túa đầy mồ hồi, run rẩy nói: “Cho chúng tôi thêm chút thời gian chúng tôi.”
Ba Thông còn chưa nói hết câu Huy Kha đã cầm lấy tách trà trên bàn ném mạnh xuống đất phẫn nộ rống lên: “Thời gian? Ông cho rằng chúng ta còn có thời gian? Tôi nuôi mấy người là để làm việc chứ không phải để nằm đó hưởng thụ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ba Thông cuống quýt nhận sai.
Đúng lúc này một tên đàn em chạy vào, Huy Kha bực bội quay sang hỏi: “Chuyện gì?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gã không dám chậm trễ vội vàng bước nhanh đến trước mặt Huy Kha đưa ra một phong thư nói: “Anh Kha, có người đặt phong thư này ở trước cổng.
Bên trên viết gửi “Anh Kha gã không dám tự ý mở ra xem, lật đật chạy đến phòng làm việc đưa cho Huy Kha.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Huy Kha vươn tay nhận lấy, xé bao thư, bên trong xuất hiện một mảnh giấy được gấp làm bốn. Anh lấy ra, nhướn mày trong lòng có chút thích thủ, không ngờ thời đại này còn có người dùng phương thức này để liên lạc.
Đặp vào mắt là mấy dòng chữ viết tay xiêu vẹo, chứng tỏ người viết đã rất lâu rồi không cầm đến bút: “Nghe nói là nguyên liệu anh Kha không thể cập bếntheo đúng thời gian đã định, em Dũng đây có thể giúp anh giải quyết phiền não này. Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, xóa bỏ hiềm khích cũ, ngoài ra mong anh đáp ứng em một việc nhỏ. Nếu anh tha thứ cho em thì có thể đến tìm em bất cứ lúc nào, đây là địa chỉ
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đáy mắt Huy Kha thoáng cái lạnh đi, Đại Dũng dám phản bội anh bí mật vận chuyển vũ khí, anh đã cho người lùng sục tìm tung tích gã nhưng không thu lại kết quả, cứ tưởng lão đã làm mồi trong bụng cá nên bấy lâu nay trong lòng vẫn luôn cảm thấy bứt rứt và khó chịu, hận không thể tự tay giết chết lão, ngờ đầu lão chưa chết, mạng cũng lớn thật đấy.
Huy Kha cũng không ngờ mình lại nuôi ong tay áo, còn chưa tìm Đại Dũng tính sổ, lão đã tự đưa mình đến trước cửa, lại còn dám cùng anh ra điều kiện.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ba Thông thấy Huy Kha sau khi xem lá thứ sắc mặt càng kém, ông rất tò mò, muốn biết nội dung bên trong nhưng lại không dám mở miệng yêu cầu anh cho mình xem, chỉ có thể đứng ở một bên đoán mò.
Chẳng biết Huy Kha có phải đi guốc trong bụng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ba Thông không mà anh đột nhiên đưa lá thứ đến, ông vội vàng nhận lấy đọc. Vừa xem đã lập tức giật mình, chẳng trách anh tức giận như vậy. Ông ngạc nhiên thốt lên: “Là lão Dũng? Hóa ra lão ta chưa chết.”
Nếu Cường Hí còn sống nhất định sẽ hung hăng nói: “Có cần em đi giết lão không?” nhưng Ba Thông là người nhìn xa trông rộng vì vậy mới trở thành cánh tay trái đắc lực của Huy Kha, nghĩ ngợi trong chốc lát ông mới dè dặt hỏi: “Chúng ta có nên tin lão không?”Chuyện Đại Dũng phản bội trên dưới nhà họ Trịnh ai ai cũng biết, có đám đàn em còn thề rằng nếu thấy gã sẽ đập cho một trận nhừ tử. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.*vip
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Huy Kha không trả lời ngay, chậm rãi rót trà, đặt ấm trà về chỗ cũ, cầm tách trà lên nhàn nhã nhấp một ngụm. Anh đặt tách trà xuống bàn nói: “Tạm thời cứ tin lão.” ***
Sáng sớm trong bệnh viện, Hạ Vy tỉnh giấc, nghiêng đầu qua thấy Gia Bảo bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, sợ đánh thức giấc ngủ con cô rón rén xốc chăn xuống giường, ánh mắt lướt đến người đàn ông nằm ngủ trên ghế salon, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng. Mặc dù, phòng bệnh đặc biệt ghế cũng được xem như có diện tích khá lớn và thoải mái nhưng đối với người vóc dáng cao to như Gia Khánh thì có vẻ chật chội, không đủ năm, chỉ cần vừa mới nhúc nhích thôi là ngay lập tức có thể lăn khỏi ghế.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Vy thở dài, phòng bệnh bên cạnh có giường rộng rãi không nằm lại muốn chen chút trên ghế salon ở đây. Đêm qua dùng biện pháp cứng rắn, vô tình hay khéo léo đuổi người đều không có kết quả, cuối cùng cô đành để mặc, quyết định xem Gia Khánh như không khí mà leo lên giường ngủ với Gia Bảo.
Hạ Vy bước vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, lúc trở ra đã thấy Gia Khánh tỉnh giấc ngồi dựa lưng vào ghế nhàn nhã lướt điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân anh hơi ngước mắt lên thấp giọng nói: “Chào buổi sáng.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Vy giả vờ không nghe thấy, đi đến tại giá treođồ lấy ví tiền từ trong túi xách ra, quay người mở cửa ra ngoài.
Gia Khánh nhướn mày nhìn cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại sau đó khẽ lắc đầu cười khổ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Người xuống căn tin bệnh viện mua và ăn sáng khá đông, Hạ Vy vất vả đứng xếp hàng một lúc lâu mới mua được ba suất. Nên khi trở về, Gia Bảo đã tỉnh giấc ngồi trên giường xem phim hoạt hình cùng với Gia Khánh. “Mẹ về rồi.” Gia Bảo hớn hở nói.
Hạ Vy tươi cười đặt ba phần cháo lên bàn trà, cô lấy một phần cháo bước đến bên giường, thu lại nụ cười lạnh nhạt nói với Gia Khánh đang ngồi trên ghế cạnh mép giường: “Phiền anh ra chỗ khác ngồi tôi còn phải đút cháo cho con.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo chú ý đến có ba phần, tuy thái độ mẹ đối với bố rất lạnh nhạt và hờ hững nhưng thật ra rất quan tâm sợ bố đói bụng nha thể là cậu hí hửng nói với bố: “Bố mau ắn cháo không sẽ nguội đó.” “Sóc con thật hiểu chuyện, còn rất thương bố nữa. Gia Khánh xoa đầu Gia Bảo, ánh mắt lại làm như vô tình liếc qua Hạ Vy đang trưng vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh. Anh đứng dậy khập khiễng bước về phía bàn trà nhỏ. “Sao bố không ngồi xe lăn?” Gia Bảo lo lắng nhìn tướng đi khó khăn của Gia Khánh, nếu ngồi xe lăn lúc dichuyển sẽ tiện hơn mà.