**********
Minh Tuấn và Tín Phong đồng loạt giật bắn, trợn to mắt không hiểu đang có chuyện gì xảy ra cho đến khi hai bóng dáng một lớn một nhỏ tiến vào phòng hai anh mới chợt vỡ lẽ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo lon ton chạy bến, chống hai tay lên mép giường nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của bố thút thít: “Bố còn đau không?” Gia Khánh vén góc chăn thò tay ra lau sạch nước mắt trên mặt Gia Bảo sau đó xoa đầu cậu cười nói: “Bố không đau
Minh Tuấn chồm đến bên cạnh Gia Bảo hớn hở: “Oa, giống mày thật. Thắng Trung nói mà tao đâu có tin.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bấy giờ, Gia Bảo mới phát hiện ra trong phòng còn có hai ông chú nữa, một ông chủ có mái tóc đỏ choét rất xinh đẹp còn ông chú kia uôn mặt cực kì, cực kì lạnh lùng cứ như tảng băng di động vậy. Cậu đứng thẳng người cúi đầu lễ phép chào: "Con chào hai chú a. Hai chú cứ gọi con là Gia Bảo hoặc Sóc con đều được a. “Ngoan quá.” Minh Tuấn vươn tay nựng hai máGia Bảo.
Hiếm thấy Tín Phong cũng nhếch môi cười, có điều nụ cười vô cùng cứng ngắc. “Đừng gọi chú, gọi là bố nuôi, chú sẽ mua thật nhiều kẹo cho Sóc con. Quyết định vậy nha kể từ hôm nay chú là bố nuôi của con.” Minh Tuấn dụ dỗ, còn tự thay Gia Bảo quyết định thân phận cho mình. Cảm thấy mới mẻ, đây đúng là một phiên bản thu nhỏ của Gia Khánh, anh nhìn Gia Khánh tò mò: “Lúc nhỏ mày cũng đáng yêu như thế này hả?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Khánh chẳng buồn đáp lại ánh mắt dán chặt vào Hạ Vy đang đứng ở một bên nhìn mọi người trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ mỉm cười.
Minh Tuấn bị Gia Khánh tặng cho ánh mắt xem thường cũng không tức giận, ngược lại ở trong lòng âm thầm tiếc nuối. Gia Khánh sinh ra ở một gia đình như thế đúng là không dễ dàng từ đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu bị gọt giữa biến thành bộ dàng “thú” như hiện tại. “Con không gọi đầu.” Gia Bảo trề môi, “Con không phải người dễ dãi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Minh Tuấn bật cười ha hả, vò loạn mái đầu Gia Bảo: “Chú mua cho con đồ chơi nữa. Chịu không?” “Không nha. Con không dễ bị dụ vậy đâu.” Gia Bảo lắc đầu.
Minh Tuấn làm ra dáng vẻ rầu rĩ: “Được rồi. Vậy chú đợi bố mẹ con sinh thêm một đứa nữa rồi sẽ được gọi là bố nuôi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hai mắt Gia Bảo phát sáng, chạy đến ôm đùi HạVỵ, ngước mắt trông mong: “Con sẽ có em ạ? Em trai hay em gái vậy mẹ?”
Hạ Vy lúng túng, cô không tự chủ được nhìn người kia, ngờ đâu lại trông thấy nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa của Gia Khánh. Cô cắn răng nói: “Chú Tuấn nói đùa đó.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo buông tay ra dáng vẻ vô cùng thất vọng, như ông cụ non thở dài: “Tiếc thật. Con cứ nghĩ rất nhanh nữa sẽ có em trai, em gái chơi cùng.”
Tín Phong kéo tay Minh Tuấn nhắc nhở, Minh Tuấn hiểu ra cười nói: “Một nhà ba người cứ từ từ nói chuyện, hai bọn anh có việc phải đi trước. Anh cúi xuống hôn chụt lên má Gia Bảo: “Lần sau chú đến thăm con sẽ mang thật nhiều kẹo quà đồ chơi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo vui vẻ trở lại ngay: “Tạm biệt hai chú ạ.”
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại ba người, trước chủ đề đột ngột vừa rồi, Hạ Vy vẫn còn rất xấu hổ cộng thêm ánh mắt nóng rực của Gia Khánh khiến cô không tài nào phớt lờ đi được.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Vy đành viện cớ: “Mẹ xuống căn tin mua thức ăn sáng, con ngồi chơi với bố đi.”
Gia Bảo ngoan ngoãn đáp ứng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trong phòng một lớn một nhỏ trò chuyện vui vẻ, Hạ Vy yên tâm đóng cửa lại. “Bố khát nước không con đi rót nước cho bố nhé?” Gia Bảo tỏ ra hiểu chuyện. “Bố không khát.” Gia Khánh sao có thể để con trai yêu quý phục vụ mình, anh chỉ là đang giả vờ thôi không cần thiết phải khiến con vất vả.Gia Bảo ngồi xuống bên mép giường thủ thỉ hỏi Gia Khánh bị thương chỗ nào. Anh vén chăn lên chỉ vào ngực trái của mình: “Bố bị chỗ này.” “Bây giờ thật sự hết đau rồi a?” Gia Bảo thăm dò hỏi lại.
Gia Khánh yếu ớt gật đầu, đáy mắt chợt lóe sáng, anh nắm lấy tay Gia Bảo: “Chỉ cần Sóc con ở bên cạnh bố là vết thương ngay lập tức sẽ không đau nữa.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo nghe vậy càng nhích đến gần mép giường xoắn xuýt: “Đỡ hơn chưa bố?”
Gia Khánh gật đầu, không biết xấu hổ đề nghị: “ĐỠ rồi, Sóc con hôn bố một cái sẽ càng đỡ hơn nữa đó.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo nghe lời chồm đến hôn chụt lên má Gia Khánh, cậu chớp chớp mắt thấy anh gật đầu, hai mắt liền cong lên, vô cùng vui vẻ. “Vết thương của bố khi nào mới lành a?” Gia Bảo quan tâm. “Vết thương của bố rất lâu lành có thể mất vài tháng đến một năm.” Gia Khánh diễn như thật thở dài trả lời.
Gia Bảo lập tức trở nên rối rắm: “Bác sĩ bảo bốn hôm nữa con có thể xuất viện rồi, làm sao bây giờ?” Nếu không có cậu mỗi ngày ở bên bố sẽ rất đau nha.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cảm thấy thời cơ chín muồi, nhân cơ hội không có Hạ Vy ở đây, Gia Khánh từng bước, từng bước dụ dỗ: “Bốn hôm nữa bố xuất viện cùng Sóc con, con chuyển đến ở cùng với bố được không? Như vậy mỗi ngàycon đều ở cạnh bố. Bố sẽ không thấy đau nữa.”
Thấy vẻ mặt khó xử của Gia Bảo, Gia Khánh liền lên tiếng nói tiếp: “Sóc con có thể bảo mẹ chuyển đến sống cùng với hai bố con ta. Mẹ thương Sóc con như vậy nhất định sẽ đồng ý.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo gật đầu cái rụp, cảm thấy bố nói rất có lý như vậy cậu có thể ở bên cạnh bố, cậu cũng có thể ở bên cạnh mẹ và mẹ cũng có thể ở bên cạnh bố. Một nhà ba người họ sẽ ở bên nhau.
Trong lòng Gia Khánh gào thét như điên, chỉ cần Gia Bảo đòi đến ở cùng anh, Hạ Vy chỉ có thể bó tay chịu trói. Sau đó một lớn một nhỏ chụm đầu vào bàn bạc kế hoạch.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Vy mua thức ăn trở về phòng, hoàn toàn không hay biết bản thân bị hai bố con hợp lại tính kế. Kể từ buổi sáng hôm ấy, mấy ngày kế tiếp Gia Bảo vừa thức dậy sẽ ngay lập tức đòi Hạ Vy đưa cậu sang phòng Gia Khánh thăm anh và làm tổ ở đó đến tối muộn mới chịu về. Hoặc có lúc cậu sẽ tự mình qua đấy chơi với anh mà không cần cô đưa đi.
Tình cảm của hai bố con tiến triển quá nhanh, quá khăng khít khiến Hạ Vy không biết nên vui hay buồn. Hơn một nửa thời gian cô chỉ có thể cùng con sang phòng bên cạnh, ngôi ở một góc nhìn hai bố con về tranh, xem hoạt hình hoặc chơi lắp ráp.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sáng ngày thứ ba, Hạ Vy vừa mang cháo về phòng đã thấy Gia Bảo quần áo chỉn chu, tóc tai gọn gàng. Cô đã quá quen thuộc với hành động này của con liền bất đắc dĩ lên tiếng trước khi con nói: “Bố không có ai mang đồ ăn sáng, chúng ta cùng qua đóăn với bố.”
Suốt ba hôm nay, sáng, trưa, chiều, Gia Bảo sẽ mè nheo nói Gia Khánh không có người chăm sóc, đến thức ăn cũng không ai mua cho rất đáng thương, đòi cô đưa cậu sang phòng sát vách ăn với anh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Khánh dường như đã thuộc làu làu khung giờ, ngồi dựa lưng vào đầu giường, trên giường còn kê thêm một chiếc bàn ăn nhỏ, Hạ Vy đặt chảo lên bàn.
Gia Bảo thả dép leo tót lên giường ngồi xuống đối diện với anh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Khánh nhích vào trong, Hạ Vy cũng thả dép ngồi lên giường. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip *để ủng hộ team nha !!!
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ nhưng chủ yếu là hai bố con tán gẫu với nhau.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Khi cháo gần cạn đáy, Gia Khánh nháy mắt với Gia Bảo, thấy Hạ Vy đang cúi mặt ăn cháo không để ý, cậu liền nháy mắt lại với anh sau đó làm cầu Ok. “Mẹ.” Gia Bảo đột nhiên cất giọng gọi.
Hạ Vy ngẩng mặt lên, đang định lấy khăn lau cháo dính bên khóe miệng Gia Bảo nhưng Gia Khánh đã giành trước một bước: "Mẹ nghe
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo cắn môi tỏ vẻ rồi rằm và lo lắng, mãi một lúc sau mới cẩn thận nói: “Con nói rồi mẹ đừng giận con nha?”
Hạ Vy thấy không ổn, thả muỗng nhích đến ngồi bên cạnh Gia Bảo: “Mẹ sẽ không giận Sóc con. Sóc con nói đi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Bảo bò đến ngồi vào lòng Hạ Vy buồn bài “Ngày mai chúng ta xuất viện rồi.”Hạ Vy khó hiểu, xuất viện không phải nên vui sao? Cô cho rằng con luyến tiếc mấy chị ấy tá xinh đẹp hay sang phòng tán gẫu và cho bánh kẹo liền an ủi: “Sóc con ngoan, đây là chuyện tốt. Con đừng buồn.
Gia Khánh giả vờ thản nhiên thu dọn hộp cháo, hai tại thì lại vểnh lên nghe ngóng hai người đối diện trò chuyện. “Nhưng...bố ở đây một mình. Gia Bảo ỉu xìu thấp giọng nói.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Vy không khống chế được liếc mắt nhìn qua Gia Khánh, thấy anh bày ra vẻ mặt đáng thương, khỏe môi khẽ giật giật. Cô lập tức cúi đầu dỗ dành: “Khi nào chúng ta rảnh sẽ đến bệnh viện thăm bố nhé? Con chịu không?”
Gia Bảo lắc đầu, nước mắt lã chã rơi đầy mặt: “Bố thật đáng thương.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hiểu rõ tình cảm hai bố con dạo gần đây rất tốt, Hạ Vy không biết phải làm sao luống cuống dỗ ngọt và lau nước mắt cho Gia Bảo.
Hạ Vy rất muốn nói Gia Khánh không đáng thương, có đến ba người bạn thân có thể thay phiên đến chăm sóc cho anh, lời đến ngay miệng lại không thể thốt ra được vì cô sực nhớ ba hôm nay không một ai đến thăm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Thấy đã đến lúc tới lượt mình lên sân khấu, Gia Khánh vươn tay xoa đầu Gia Bảo: “Mai bố sẽ cùng con xuất viện chịu không?" “Vết thương anh còn chưa khỏi đâu sao có thể xuất viện được?” Hạ Vy giật mình phản đối, cảm thấyGia Khánh quá mức nuông chiều con rồi. “Không sao. Anh có thể tự chăm sóc bản thân. Em không cần lo lắng.” Gia Khánh thản nhiên nói, bày ra vẻ mặt lời đã nói ra không ai có thể lay chuyển. “Mẹ ơi! Chúng ta chuyển đến sống cùng bố để tiên chăm sóc cho bố nha mẹ?” Gia Bảo lắc lắc cánh tay Hạ Vy, trong mắt lộ rõ vẻ mong chờ, sợ cô không đồng ý bổ sung: “Khi nào bố khỏe chúng ta rời đi được không mẹ?”
Gia Khánh hùa theo, không quên tiêm cho Hạ Vy mũi thuốc an thần: “Em còn nhớ lần trước chúng ta nói chuyện ở ngoài hành lang không. Anh sẽ không nuốt lời.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đương nhiên, Hạ Vy nhớ rõ rồi. Cô có chút hoảng hốt, Gia Bảo thích Gia Khánh như vậy, hiện tại đã đòi sống cùng anh. Vậy sau một năm con không chịu theo cô thì biết phải làm sao? “Được không mẹ, bố khỏe chúng ta sẽ đi? Bố vì con nên mới bị thương, con muốn chăm sóc cho bố. Gia Bảo nước mắt lưng tròng, một bộ dáng sắp sửa khóc tiếp.
Thời gian chậm rãi nhích từng chút, Gia Bảo không ngừng ở bên cạnh khóc lóc cầu xin, Gia Khánh hồi hộp chờ đợi, hai bàn tay ở dưới bàn cuộn chặt lại thành đấm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Vy cắn môi, trong đầu vô cùng hoảng loạn, bên tai lại không ngừng truyền đến giọng nói Gia Bảo. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô nặng nề gật đầu thỏa hiệp: “Được, đợi bố khỏe chúng ta liền rời đi.”