**********
Đại Dũng nghe tiếng còi xe cảnh sát sắc mặt thoắt cái tái xanh, vô cùng hoảng sợ nhưng sau bao năm nếm trải quen cảnh đời ông nhanh chóng bình tĩnh lại. Trong mắt lộ ra tia độc ác, nhặt lấy cây dao gọt hoa quả, con linh hoạt chuyển động qua lại nhìn hết một lượt năm tên đàn em đang đứng run như sấy, túm lấy Khỉ gầy gần nhất, tàn độc giơ dao lên phập vào tim gã, suốt quá trình giết người mặt không biến Khi gầy bị tập kích bất ngờ chỉ kịp kêu “A.” lên một tiếng, hai mắt trợn to ngỡ ngàng nhìn Đại Dũng rồi tắt thở, mềm oặt ngã sõng soài ra đất. Bốn tên còn lại trong phòng nhìn thấy cảnh này vô cùng khiếp sợ ngây ra một lúc lâu mới có phản ứng, hét toáng lên, rất sợ người tiếp theo sẽ là mình.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đại Dũng lạnh lùng chỉ dao về phía đám người đang nháo nhào, khuôn mặt trở nên dữ tợn, đe dọa: “Câm mồm, lũ vô dụng. Thắng nào còn là tạo giết chết."
Bốn người lập tức ngậm chặt miệng, nép sát vào nhau run lẩy bẩy thiếu điều muốn tè ra quần. Đại Dũng tức đến muốn nổ phối lần nữa đe dọa "Mẹ chúng mày, tỏ ra bình thường cho tao." Nhịn không được mắng thêm một câu: “Lũ ăn hại.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đại Dũng nhanh chóng sắp xếp hiện trường thành một vụ tự sát, căn dặn lời khai cho mấy "con chó" vô dụng. Lúc ông ta vừa đứng lên cảnh sát liền như thủy triều xông vào, dẫn đầu là một người đàn ông đô con, tướng mạo rất uy nghiêm. Đại Dũng nhìn thấy người nọ thì thở phào một hơi. Ông bày ra dáng vẻ hồ hởi, chạy lên chào đón
“Không biết hôm nay cục trưởng Phạm ghé thăm là có chuyện gì không a?" Cục trưởng Phạm nhíu mày nhìn căn phòng lộn xộn liên đoán ra trước đó đã xảy ra cuộc ẩu đả, lại thấy xác chết máu me năm trên đất, ông ra hiệu cho hai viên cảnh sát tiến lên xem xét, sau đó mới quay sang nói với Đại Dũng: "Chúng tôi đang truy bắt kẻ cầm đầm đường dây mua bán, vận chuyển chất ma túy vừa mới triệt phá ngày hôm qua. Theo nguồn tin tình báo thì kẻ đó đang ở đây.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đại Dũng lấy phong bì chuẩn bị từ trước đưa cho cục trưởng Phạm, bày ra vẻ mặt tiếc không thể rèn sắt thành kim, thở dài thườn thượt nói: “Khỉ gây chính là kẻ cầm đầu đường dây ấy, em cũng vừa mới biết, khuyên nó đi đầu thủ nào ngờ nó không chịu, hai anh em xảy ra tranh chấp, trong lúc hoảng loạn nó nghĩ không thông tự sát hòng trốn tôi."
Cục trưởng Phạm không nói không rằng đưa tay nhận lấy phong bì nhét vào túi. Cả người Đại Dũng nhẹ nhõm, chết không đối chứng, muốn trách thì phải trách Khỉ gây xui xẻo. Tên Cầu đã được ông căn dặn từ trước, chạy đến trình "hàng trắng” cho cục trưởng Phạm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cục trưởng Phạm nhận lấy nhìn sơ qua rồi đưa cho viên cảnh sát đứng gần đó, làm giống như thật, cho người khám xét hiện trường, lấy lời khai của mấy người có mặt tại đây. Xong xuôi, ông ra lệnh đem xác Khi gầy rời đi. Lúc lướt ngang qua Đại Dũng, ông thấp giọng nhắc nhở: "Lần này người chỉnh cậu có máu mặt rất lớn
Đại Dũng giật thót, lập tức nghĩ đến Gia Khánh nhưng nhanh chóng bác bỏ ngay, dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ là ông Uy?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cục trưởng Phạm cười như không cười, ánh mắt sâu xa khó dò: "Ông ta còn chưa đủ trình.”
Đại Dũng nhìn theo bóng lưng cục trưởng Phạm, trong lòng vô cùng rối rầm và bất an, chẳng biết bản thân từ khi nào đã đắc tội người ta. Tên Cẩu thật không biết nhìn mặt đoán ý, xáp đến hỏi: “Chúng ta đặc tội với ai vậy đại ca?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đại Dũng trừng mắt, đạp cho tên Cẩu ngã dúi xuống đất, hơi hối hận khi thu nuôi một con chó ngu ngốc: "Đồ ngu, sao tao biết được.”
Tên Cẩu tủi thân lồm cồm bò dậy, ba tên kia đứng ở một bên liếc mắt xem thường, còn cảm thấy rất hả hệ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cục trưởng Phạm hình như biết danh tính của cái người “máu mặt” đó nhưng lại không chỉ đích danh ai, chỉ mập mờ nhắc nhở, khiến Đại Dũng vừa yêu vừa bực. Trên người lại đau nhói khiến ông nhớ đến dáng vẻ nhục nhã, thế thảm của bản thân vừa rồi, tạm thời bỏ cái người kia ra một bên, trước mắt người ông muốn đối phó chính là thắng nhãi con Gia Khánh.
Trên đường quay về căn hộ Diệp Loan, Tín Phong dừng xe trước cửa một phòng khám tư nhân, Gia Khánh bị hai người tập kích, giống như tội phạm được áp giải vào phòng khám. Anh bỏ tay buồn bực nói: “Tao có thể tự đi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Thành Trung và Tín Phong buông tay ra, Gia Khánh bất đắc dĩ bước vào, y tá tiến lên hỏi: “Anh cần khám gì ạ?” Gia Khánh nói đại khái tình hình hết thương sau đó được y tá dẫn vào phòng trong, Thành Trung và Tín Phong cũng đi theo.
Vị bác sĩ trung niên nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên liếc nhìn đám người qua thấu kính, cô y tả lại gần thuật lại, ông gật đầu đưa mắt sang nhìn Gia Khánh từ tốn nói: “Mời ngồi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Khánh đặt mông ngồi xuống giường bệnh nhân, bắt đầu cởi áo, hôm nay anh mặc sơ mi đen nhìn lướt qua không có điểm khác thường nhưng sau khi từng cúc áo mở bung, mảng da thịt sau lưng lộ ra, bên vai trái hiện lớp băng gạc nhuốm màu đỏ tươi.
Vị bác sĩ cẩn thận tháo băng gạc, vết thương sâu hoắm, lộ đến cả xương dài hơn mười centimet phơi bày trước mặt mọi người. Có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, vị bác sĩ chẳng tỏ ra kinh hãi hay ngạc nhiên, bình thản xử lý và băng lại vết thương. Trong suốt quá trình, anh không một lần kêu đau hay nhăn mặt.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Thành Trung kinh hãi hít vào một hơi, không ngờ Gia Khánh bị thương nặng đến vậy nhưng ở đây có người ngoài anh không tiện lên tiếng chất vấn. Nghẹn mãi một bụng cho đến khi vào trong xe thì xả ra "Mày điên rồi, vậy mà không chịu nằm viện nghỉ ngơi, đêm nay còn vận động mạnh như thế, không muốn sống nữa sao?”
Gia Khánh thờ ơ nói. "Vết thương
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
nhỏ mà thôi.”
Thành Trung bỏ tay, Gia Khánh đã không muốn nghe, anh khuyên nhiều cũng vô ích, chiếc xe lao vun vút trong đêm, qua một lát sau nhịn không được vẫn lên tiếng: “Sao lại bị thương?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia khánh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, không nhanh không chậm kể, tình hình nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc được anh nói tóm gọn một cách bâng quơ, sơ sài. “Đêm qua truy bắt có vài tên lọt lưới, kẻ nào cũng dùng vũ khí, trong lúc bất cẩn bị chém trúng một dao
Tín Phong liếc mắt nhìn Gia Khánh qua gương chiếu hậu, nào chỉ nhiều đó, rõ ràng lúc ấy Gia Khánh bị bao vây, lấy một chấp bốn, nguy hiểm vô cùng. Nếu cảnh sát không kịp thời đến, chưa biết chừng anh còn bị thương nặng hơn.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Rõ ràng mày không cần phải xung phong ra trận, mọi việc đã có cảnh sát lo. Mày nói cho tao nghe vi cái gì vậy Khánh? Thành Trung cau mày, quay đầu nhìn mặt điềm tĩnh thấy chết không sợ của Gia Khánh qua gương chiếu hậu
Gia Khánh nhếch miệng, trong mắt thoáng hiện lên đau đớn và dẫn vặt: "Tao muốn kết thúc nhanh một chút. Bốn năm này là quá đủ. Hiện tại, mỗi một giây, một phút, một ngày trôi qua tao đều cảm tưởng bản thân như sống trong địa ngục.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trước mặt, sau lưng đều đen kịt một màu, anh như người điên mê man, gào thét, đôi khi tuyệt vọng, đôi khi lạc lõng cô đơn. Anh sợ hãi hoảng loạn bước đi trong bóng đêm đầy nguy hiểm và cạm bẫy. Mà Hạ Vy lại giống như ánh sao băng vụt qua địa ngục tăm tối, dẫn đường, chỉ lối cho anh quay vê. Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc, ba người đều im lặng, cuối cùng Thành Trung chịu không được mà phá vỡ: "Chủ đề này kết thúc ở đây đi, tạm gác mọi chuyện không vui sang một bên. Đêm nay chúng ta ăn uống no say, chúc mừng thắng lợi đầu tiên.
Lúc ba người đàn ông về đến căn hộ Diệp Loan trên tay ai cũng đều xách theo túi lớn, túi nhỏ. Thành Trung tiến lên bấm chuông, không biet qua bao nhiêu lần nhưng vẫn không có người nào chạy ra mở cửa. Anh khó hiểu: "Quái lạ ba người kia làm gì mà không chịu mở cửa?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Khánh vứt hai túi nilon trong tay xuống đất, vài lon bia theo miệng túi lặn lồng lốc ra ngoài. Anh rút điện thoại ra gọi cho Hạ Vy, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác đều không có người bắt máy.
Tín Phong nhướn mày, khom lưng nhặt mấy lon bia bỏ lại vào túi, xếp ngay ngắn mấy túi nilon ngay hàng thắng lối dưới đất mới hài cảm thấy hài lòng và mĩ mãn,
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Thành Trung cũng học theo vứt mấy túi nion vướng tay xuống đất, Tín Phong đen mặt giơ chân đạp cho một phát ngay mông nhưng vẫn kiên nhẫn nhặt lấy xếp chỉnh tế. Thành Trung ôm mông xuýt xoa: “Mày đúng là có bệnh mà. Thành Trung lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Loan, trong nhà truyền đến tiếng chuông điện thoại reo vang nhưng mãi vẫn không có ai bắt máy.
Khuôn mặt Gia Khánh âm u, chẳng lẽ gặp chuyện bất trắc? Nghĩ thế anh càng thêm lo lắng: “Để tạo gọi cho thắng Tuấn,
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Minh Tuấn cũng thế, chẳng hề nghe máy, Gia Khánh căng thẳng nhưng anh biết bây giờ không phải là lúc loạn lên, nhẫn nại quay số gọi tiếp.
Thành Trung đã hết kiên nhẫn, rất muốn xông lên phá cửa: “Mới đi chưa dầy hai tiếng mà người đâu hết rồi, còn chẳng ai chịu bắt máy. Tin Phong đứng ở một bên nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: "Mọi người đừng lo lắng có khi Tuấn dẫn hai em ấy đi chơi rồi."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Gia Khánh và Thành Trung quay sang nhìn, hai anh đều biết, Minh Tuấn thân với Tín Phong nhất.
Tín Phong nhếch môi, đáy mắt thoảng hiện lên tia nguy hiểm: "Đi theo tao"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu