Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Linh Uyên nói dối. Cô không lén lút vụng trộm với Gia Khánh. Lúc đó, Vân Thi và Gia Khánh đã chia tay rồi.



"Cậu ta nói bậy, tao với anh Khánh...



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Chát.” Âm thanh chạm vào da thịt vang dội, khiến mọi người có mặt ở đây giật mình.



Hạ Vy ôm mặt, bên má trái bỏng rát, đầu vang lên tiếng ong ong. Trước mặt, Vân Thi lộ ra dáng vẻ dữ tợn bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến, hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra tiếng ken két, trong mắt bừng bừng lửa giận như muốn lột da, xé xác cô ra.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Hóa ra mày chính là con đàn bà lẳng lơ đó?” Giọng Vân Thi the thé như gào từ trong cổ họng ra.



"Tao..." Hạ Vy nói không nên lời vì đó là sự thật. Tay chân cô lạnh ngắt, mặt lại nóng bừng, mồ hối túa đầy, rối rắm nhìn những gương mặt xa lạ đang soi mói, hóng hớt chuyện hoặc cười lên nỗi đau người khác, có người còn trưng ra ánh mắt khinh miệt nhìn con giáp thứ mười ba. Cô thấy nhục nhã, ê chề ghê gớm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Người vây xem đã tụ thành vòng trong vòng ngoài, chụm đầu ghé tai xì xầm bàn tán, chỉ trỏ Hạ Vy. Có vài người đến muộn ngơ ngác không hiểu chuyện, được những người “tốt bụng" nhiệt tình thuật lại.



“Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, mặt mũi thấy hiền lành thế kia mà lại làm cái chuyện đáng xấu hổ đi cướp bồ người ta."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Nghe đâu cô gái này dan díu với bồ cô gái



Tiếng bàn tán xung quanh vang lên không dứt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








kia.”



“Không phải như vậy đâu.” Hạ Vy hoảng hốt, phân trần với đám đông đổi lại là tiếng mắng chửi thậm tệ hơn. Cô thấy toàn thân như bị họ bóc trần từng lớp, những lời ác ý không có hình, không có dạng lại tựa như lưỡi dao bén nhọn đâm phập vào tim.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vân Thi đã sớm bị cơn ghen che mờ lý trí, từ người phụ nữ nhã nhặn, duyên dáng biến thành người đàn bà chanh chua đanh đá xông đến.



“Hôm nay tao sẽ xé xác mày ra xem thử mày còn dám dụ dỗ anh Khánh nữa không?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hạ Vy chật vật né tránh mười móng vuốt đỏ chói đang hâm he cào lên mặt, Linh Uyên chạy đến ôm chặt eo cô la to: “Thi mau đánh.”



Hạ Vy đưa tay lên che mặt, Vân Thi túm lấy tóc cô kéo ngược ra sau, bàn tay vươn ra tát bộ m bốp lên mặt. Chưa dừng lại ở đó, cô ta chuyển xuống cào cấu, vừa đánh vừa nhục mạ: "Tao đánh cho mày chết, để xem mày còn dám lẳng lơ, ve vãn anh Khánh nữa không.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Da đầu Hạ Vy như muốn rớt ra, hai tay bị đánh đến mất cảm giác. Mặc dù cô che được mặt, nhưng những nơi khác trên cơ thể phải hứng chịu từng trận đau rát. Cô giãy giụa, muốn bỏ chạy, eo lại bị giữ chặt, chỉ có thể đứng yên một chỗ chịu trận.



"Lột đồ nó ra." Có vài người lên tiếng cổ vũ, chui vào tai Hạ Vy khiến lòng cô rét lạnh, sợ hãi kêu lên mấy tiếng. Cô rất muốn giải thích rõ ràng với Vân Thi nhưng lúc mở miệng chỉ phát ra những thanh âm rên rỉ vì đau.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vân Thi càng đánh càng hăng, hai mắt sòng sọc, đỏ ngầu, bị lời nói xung quanh kích thích, cùng Linh Uyên đẩy ngã Hạ Vy ra đất. Vân Thi leo lên bụng Hạ Vy, tay vung lên vung xuống không một phút ngừng nghĩ, đánh đến mức hai bàn tay đỏ bừng. Thấy còn chưa đã, cô kéo áo Hạ Vy ra ý định lột đồ, cúc áo sơ mi chịu không nổi, một hai hột cứ thế bung ra.



Linh Uyên thừa dịp cháy nhà hôi của, đạp vào chân, vào tay vào bất cứ chỗ nào lộ ra bên ngoài của Hạ Vy, đạp hết những thù hằn tích tụ nhiều năm. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hạ Vy sỡ hãi lấy tay túm chặt áo, gương mặt lập tức nhận thêm mấy cái tát trời giáng. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt quay cuồng, bên tai ong ong như có con gì vo ve bên tai, chỉ có thể vung chân, uốn éo thân thể hòng hất Vân Thi xuống đất. Nhưng sức lực cô không địch lại hai người phụ nữ cùng nhau hợp sức đối phó vì thế bị ăn đánh rất nhiều, rất thê thảm.



Hạ Vy cắn răng dùng hết sức lực đẩy ngã được Vân Thi thì hai vai bị Linh Uyên ghì lại. Cô giờ phút này cũng điên lên rồi, cả người như được uống thuốc “tăng sức mạnh”, túm lấy tóc Linh Uyên giật mạnh xuống, thừa dịp cô ta ôm đầu, cô ngồi phắt dậy, tát cho mấy cái nảy lửa, khiến cô ta gào khóc thảm thiết.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chính cô ta ăn nói thêm bớt hại cô bị đánh ghen. Hạ Vy chỉ cần nghĩ đến đây đã giận run, mỗi cái tát vung xuống càng dùng thêm nhiều lực.



Vân Thi bị Hạ Vy hất ngã chồng vỏ, liền lồm cồm bò dậy, như con dã thú bị điên rống lên mấy tiếng giận dữ, bổ nhào qua. Cô nhanh nhẹn đứng dậy nhích người né tránh. Vẫn Thi về hụt, không cam tâm lao đến lần nữa liền bị cô chế trụ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bây giờ xé rách mặt nhau rồi, Hạ Vy cũng ăn đánh đến bầm dập rồi, lại thấy là bạn bè mà Vân Thi ra tay tàn nhẫn, không cho cô có cơ hội phân trần, giải thích ngọn ngành. Cô không thích gây chuyện, không thích giành giật, không tranh với đời nhưng không có nghĩa cô chấp nhận cho người ta đánh mà không đánh trả.



Hạ Vy tát lại mấy phát, Vân Thi ôm mặt, cào cấu lại cô. Hai người lao vào giật tóc, cắn, cào, đối phương, ngã lăn trên đất "rối thành một cục”. Đánh chưa được bao lâu thì Linh Uyên nhào qua, cô liền rơi vào thế yếu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hạ Vy cứ nghĩ bản thân tiêu đời rồi. Bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói của Diệp Loan, cố gắng mở to đôi mắt sưng húp ra nhìn.





Diệp Loan gọi điện không thấy Hạ Vy bắt máy, tìm mấy vòng cũng không thấy, sau đó nhìn thấy đám đông tụ tập nên hiếu kì lại xem. Kết quả, cô chen vào đám đông lại nhìn thấy Hạ Vy bị hai người đánh hội đồng, trong đó cô nhận ra một người là Vân Thi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Hai tụi bây dám đánh bạn tao, đúng là chán sống rồi." Diệp Loan tức giận chạy đến, đạp cho hai người kia mỗi người một đạp, ngã vật ra đất.



Diệp Loan có võ, nên sức chân rất mạnh, Vân Thi ôm bụng, gập người, kêu đau. Tất nhiên, Linh Uyên cũng không may mắn hơn. Sẵn dịp có hai ly trà sữa trên tay, cô không chút do dự mở nắp, tạt lên người hai kẻ kia, từ đầu đến chân: “Cho tụi mày ngâm trà sữa



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hạ Vy được Diệp Loan dìu dậy, cô thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay ra đường mặc sơ mi và quần jean, áo chỉ bị nhăn nhúm với đứt hai cúc áo.



“Có đau không?" Diệp Loan nhìn gương mặt sưng húp, tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch, trên tay, trên cổ đều có mấy vết cào dài vẫn đang không ngừng rỉ máu mà đau lòng đồng thời càng thêm tức.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Không sao.” Hạ Vy yếu ớt nói.



“Còn mấy người nữa mau cút hết, thấy đánh nhau không chạy đến can, mà đứng đây hóng hớt, quay clip." Diệp Loan chỉ vào đám đông vây xem quát lớn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhiều người thấy Diệp Loan hung dữ, liền sợ hãi lùi về sau mấy bước nhưng không chịu rời đi.



Vân Thi ngồi dậy, trà sữa nhỏ tí tách, cả người dinh dính khó chịu, chỉ tay về phía Hạ Vy mắng: “Nó léng phéng, dụ dỗ anh Khánh sau lưng tao mấy năm nay chẳng lẽ tạo không được quyền đánh nó.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Diệp Loan nghe Vân Thi đổi trắng thay đen mà sôi máu: "Mày đúng là con đàn bà đê tiện, tự mày bỏ đi nước ngoài mấy năm, mà không cho phép anh ta yêu đương? Tao nhớ không nhầm thì mày với anh ta khi đó đã chia tay. Anh ta quen Vy thì mắc mớ gì đến mày. Mày mới chính là kẻ thứ ba chứ không phải Vy. Mẹ nó, Vy nó đã nhịn nhường anh ta lại cho mày rồi, mày còn đánh nó nặng như vậy. Hôm nay mày hết giả vờ thanh cao rồi à?” VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất



Vân Thi bị nói đến nghẹn họng, nhưng cô sao chịu yếu thế, gân cổ cãi: “Nói bậy, anh Khánh vẫn luôn yêu tao, là nó lẳng lơ quyến rũ anh ấy. Anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Ảo tưởng sức mạnh." Diệp Loan mỉa mai, sau đó quay sang nói Hạ Vy: “Đứng đây chờ tạo." rồi chạy qua chỗ Vân Thi và Linh Uyên, đáng tiếc chưa đánh được mấy cái thì bảo vệ đã chạy đến ngăn cản, giải tán đám đông. Diệp Loan bị bảo vệ kéo tách ra khỏi Vân Thi, cô đá đạp, giãy giụa, chỉ vào mặt Vân Thi mắng:



“Anh ta mắt bị mù, đầu bị úng nước mới yêu mày. Mày tự về hỏi bố mẹ mày đi, năm đó nếu không phải bố mẹ mày cản trở sự nghiệp anh ta thì bây giờ văn phòng luật sư anh ta đã không giống như bây giờ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vân Thi nghe mà điếng người, già mồm cãi láo: “Mày nói bậy



Diệp Loan cười lạnh: “Mày cứ việc về hỏi bố



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








mẹ mày xem thử tao có bậy hay không. Hạ Vy đi đến nói với hai người bảo vệ đang túm lấy Diệp Loan: “Hai anh thả bạn tôi ra đi, bây giờ hai tôi đi ngay. Xin lỗi đã gây náo loạn, làm phiền hai anh rồi.



Hai người bảo vệ liếc nhìn nhau, rồi thả Diệp Loan ra. Hạ Vy liền kéo tay Diệp Loan đi để mặc Vân Thi đang chật vật ngồi dậy trong vũng trà sữa sau lung.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hạ Vy được Diệp Loan dìu ra ngoài, chờ thêm năm phút xe taxi mới đến, trong khoảng thời gian đó Hạ Vy bị rất nhiều ánh mắt từ bốn bề bắn đến, cô cúi thấp đầu, mất mặt vô cùng. Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cô tủi nhục đến thế.



Diệp Loan cũng nhận ra, ai đưa mắt hiếu kì nhìn về phía này đều bị cô trừng mắt đuổi đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đến lúc lên được taxi, Hạ Vy vẫn không được thoải mái, bác tài xế cứ len lén liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cô cũng chẳng buồn lên tiếng quát mắng, thích nhìn thì nhìn đi, cô trực tiếp quay mặt ra cửa xe nhìn ra ngoài đường.



Diệp Loan buồn bực gắt lên: “Có gì đáng nhìn hả bác?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bác tài xế lập tức nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, không dám nhiều chuyện nữa. Xe dừng trước cửa nhà, Hạ Vy mở cửa toan bước xuống xe, thấy Diệp Loan cũng muốn xuống theo, bèn quay sang nói: “Tao muốn ở một mình.



Diệp Loan do dự muốn vào bôi thuốc giúp Hạ Vy. Cô lắc đầu yếu ớt từ chối: "Tao tự làm được."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hạ Vy nhận lấy túi thuốc vừa rồi Diệp Loan ghé mua ở tiệm thuốc rồi mở cửa đi vào nhà.



Diệp Loan nhìn theo bóng lưng Hạ Vy mà thở dài.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bác tài dè dặt hỏi Diệp Loan, vừa rồi trông cô



VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất




Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK