Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1084

Hắn cảm thấy không thể tin nổi, chính mình gần như dốc hết sức nắm chặt, nhưng Diệp Thiên lại dễ dàng rút tay ra, thậm chí Lâm Hán Bình còn chưa kịp phản ứng, lúc này trong lòng mới thầm kinh hãi.

“Gặp phải cao thủ rồi!”

Nhưng dù sao hắn cũng theo học đại sư Aikido, lập tức hoàn hồn, cảm giác nguy hiểm trong lòng càng mạnh mẽ hơn.

Diệp Thiên tỏ ra lạnh nhạt, liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhận chiếc ly trong tay Ngô Duyệt Tinh, uống một hơi cạn sạch.

“Chúc mừng chị Tinh!”

Cậu chúc mừng Ngô Duyệt Tinh, sau đó dời mắt nhìn về phía Lâm Hán Bình, biểu cảm cười tựa như không cười, cậu khẽ truyền âm, chỉ có Lâm Hán Bình mới nghe được.

“Anh là chồng chưa cưới của chị Tinh, nể mặt chị ấy, vừa rồi cũng là lần đầu, tôi không so đo với anh!”

“Nhớ kỹ, không có lần thứ hai đâu đấy!”

Ngay từ giây phút đầu tiên Lâm Hàn Bình dùng sức, Diệp Thiên đã cảm giác được. Nếu là người khác, cậu đã sớm bóp nát xương tay đối phương, nhưng hôm nay là ngày vui của Ngô Duyệt Tinh, Lâm Hán Bình là chồng chưa cưới của chị ấy. Nhìn dáng vẻ của Vương Quế có vẻ rất hài lòng với người con rể tương lai này, cậu cũng không muốn làm đám người Vương Quế mất mặt nên nhường Lâm Hán Bình một lần vậy.

Nhưng cậu cũng thấy hơi kỳ lạ, tại sao vừa đến mà Lâm Hán Bình đã có thái độ thù địch mãnh liệt như vậy đối với mình.

Lâm Hán Bình nghe xong, sắc mặt chợt thay đổi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, ở những nơi thuộc quyền quản lý của thành phố Phán này, hắn đã từng va chạm với không ít người nhưng lần nào cũng đều vững vàng chiếm ưu thế, mà hôm nay đối mặt với Diệp Thiên, lần đầu tiên hắn có cảm giác nhìn không thấu.

Hắn không trả lời, liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó tiếp tục đi theo Vương Quế và Ngô Duyệt Tinh đến chỗ khác mời rượu, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ dáng vẻ Diệp Thiên.

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi!”

Chuyện vừa rồi, ngoại trừ Hoa Lộng Ảnh nhìn ra được manh mối, những người còn lại đều không hay biết gì.

Ngô Duyệt Vũ tùy ý vung tay, cất lời mời mọi người dùng bữa, mấy người đang chuẩn bị ăn, một âm thanh vang dội truyền đến.

“Rầm rầm!”

Âm thanh này là từ cửa thôn truyền đến, hình như là âm thanh do vật nặng sụp đổ tạo thành, kèm theo đó là bụi bặm bay ngập trời.

Sau đó, tiếng quát mắng vang lên huyên náo, từ cửa thôn truyền đến tiếng đánh lộn tranh chấp, vô cùng hỗn loạn.

“Đám lưu manh kia lại đến, bà con, chúng ta ra ngoài!”

Người dân vốn đang uống rượu cười nói trong lễ đính hôn đều đổi sắc mặt, mọi người đồng loạt đứng dậy, nhao nhao xông ra ngoài cửa. Ngô Xuân Phúc thân là chủ nhà cũng không để bị rớt lại phía sau, cầm cái cuốc dựng bên cạnh cửa lớn, theo mọi người ra cửa thôn.

“Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Nhạc Lễ quay đầu nhìn Ngô Duyệt Vũ, khó hiểu hỏi.

“Còn không phải là đám nhà đầu tư vô lương tâm kia sao, không thu mua được thôn của chúng em, lại định dùng thủ đoạn này đến ép buộc chúng em!”

“Đi, chúng ta đi xem xem!”

Ngô Duyệt Vũ đứng bật dậy, mấy chị em nhà cô ta cũng là người có tính tình nóng nảy, đều đi theo sau cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK