Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1555

Cô ấy đã ra sức cầu xin, thậm chí quỳ dưới đất chỉ vì muốn xin Diệp Thiên đưa thuốc.

Cô ấy biết Diệp Thiên đã lấy được thứ mà chính mình muốn trong sa mạc, đây là hy vọng duy nhất cứu lấy mạng sống của ông nội cô ấy mà.

Nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của Diệp Thiên, cô ấy cũng không kiềm được nữa, dịch chuyển đầu gối nhích từng bước trong cát vàng đến trước chiếc xe việt dã, chặn đường đi của xe.

“Diệp Đế vương, xin anh hẫy độ lượng, cầu xin anh, nhà họ Tân không thể sụp đổ, cầu xin anh từ bi”.

Cô ẩy gần như khóc lóc cầu xin Diệp Thiên, chỉ muốn khiến Diệp Thiên thay đối ý định.

Đầu gối cô ấy dịch chuyển trên cát vàng, da đã chảy máu khi ma sát với cát thô ráp, trên mặt cát cũng xuất hiện hai đường máu đập vào mắt người khác.

Hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen bên cạnh đều nuốt nước bọt, lộ ra vẻ không thế tin được, họ không ngờ Tân Đông Tuyết lại có thể hèn mọn đến mức này chỉ vì ông cụ nhà họ Tân. Thiên chi ngạo nữ này trước giờ chưa từng bị ai mắng mỏ nhưng lại phải chịu đựng khổ sở trong cát vàng vô tận, đến cuối cùng còn cúi đầu quỳ với một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nếu chuyện này truyền về Đảo Kho Báu thì có lẽ không một ai tin.

“Cậu này, cậu xem…”

Tân Đông Tuyết đã chặn đường đi, tài xế vẫn không thể đạp chân ga, ông ta nhìn Diệp Thiên, khó xử nói.

Diệp Thiên lấy hai cánh tay gối đầu, cởi trần thân trên dựa vào ghế phụ lái, suy nghĩ một lúc cậu mới lạnh nhạt nói.

“Tân Đông Tuyết, nể tình sự hiếu thảo cô chịu quỳ gối cầu xin chữa bệnh cho ông nội, tôi sẽ cho cô một cơ hội”.

“Tôi có thể đưa cho cô thứ cô muốn, có thế để ông nội cô tiếp tục sống”.

Nghe cậu nói thế, Tân Đông Tuyết cực kỳ vui mừng, vội vàng dập đầu ba cái với Diệp Thiên.

“Cảm ơn Diệp Đế vương đã cứu giúp, cảm ơn anh, cảm…”

Cô ấy vẫn chưa nói hết chữ “ơn” cuối thì Diệp Thiên đã giơ tay lên ngắt lời.

“Đừng cảm ơn tôi vội”.

Diệp Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi có thể đưa cho cô thứ cô muốn, nhưng cô phải nhớ rõ, có được thì phải trả giá tương xứng”.

“Muốn cứu sống ông nội cô, cô lấy gì để trao đổi?”

“Hả?”, Tân Đông Tuyết sửng sốt, sau đó hiếu ý ngay.

“Diệp Đế vương, anh có bất kỳ yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần nhà họ Tân tôi làm được thì nhất định sẽ cố gắng làm, anh nói đi”.

Lúc này mặc dù Tân Đông Tuyết đang cầu xin Diệp Thiên, nhưng lòng vẫn có phần chắc chắn.

Nhà họ Tân ở Đảo Kho Báu không nói là vượt xa Hoa Hạ, nhưng ít nhất cũng xem như là gia tộc lớn xếp trong top hai mươi, cho dù là quyền thế, quan hệ, nhân duyên hay tiền tài đều không thiếu, nếu Diệp Thiên muốn gì, nhà họ Tân chắc chắn sẽ cố hết sức đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên.

“Vậy à?”

Ngón tay Diệp Thiên gõ nhẹ vào cửa số xe, cười ẩn ý nói: “Tôi là người thế nào, tin rằng bây giờ cô biết rất rõ, cô nghĩ nhà họ Phùng các cô có thứ gì có thế khiến tôi cảm thấy hứng thú?”

Nghe thế, ánh mắt Tân Đông Tuyết hơi thay đổi, không biết phải đáp lời thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK