“‘Tứ Mỹ’ là bốn cô gái thiên tài có tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ, bọn họ không chỉ là thiên tài võ thuật, mà còn là những cô gái có dung mạo tuyệt trần trăm năm có một, vô số thanh niên hào kiệt trong giới võ thuật đều si mê các cô ấy một cách điên cuồng!”.
“Bốn người đó là Lí Thanh Du của Ngọc Nguyệt Hồ, Đàm Nguyệt Ảnh của phái Lao Sơn, Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, Đường Vũ Vy của Thục Trung Đường Môn”.
“Còn ‘Song tử thủ đô’ thì hai người đều đến từ thủ đô, đó là Diệp Tinh con trai của Diệp Vân Long nhà họ Diệp và Hoa Lộng Ảnh con gái của nhà họ Hoa!”.
“Chín người này chính là dòng máu của những người mạnh nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, là trụ cột giới võ thuật Hoa Hạ tương lai, gần như được coi như những vị chí tôn võ thuật đã được định trước!”.
Hàn Uyển ngồi bên cạnh nghe đến mức hai mắt sáng lên, trong lòng thầm bái phục.
Tuy cô ta cũng tập luyện gia quyền theo Hàn Phong, nhưng chỉ mới luyện được nội công, tu vi chỉ ở cấp võ giả, cô ta vô cùng ngưỡng mộ những con cháu của những người nổi tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ, cô ta cũng mơ ước có một ngày cô ta cũng có thể bước lên đỉnh cao của giới võ thuật, cùng đọ sức với bọn họ.
Những cái tên nổi tiếng của các tông phái lớn trong giới võ thuật Hoa Hạ được Hàn Vân lần lượt kể ra, nhưng Diệp Thiên lại luôn giữ vẻ bình thản từ đầu đến cuối, chỉ khi nhắc đến Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, ánh mắt cậu mới có chút xáo động.
“Vậy thực lực của chín người này ở những cấp bậc nào vậy? Vẫn chưa đạt chí tôn võ thuật à?”.
Hàn Vân thấy vậy, nhìn sang Hàn Phong một cái rồi bất lực lắc đầu.
“Chín người bọn họ lúc này đều đang ở bậc đỉnh cao tông tượng của võ thuật, cách bậc chí tôn võ thuật cũng còn một đoạn khá xa, trong đó người có sức chiến đấu mạnh nhất thì đàn ông có Diệp Tinh, còn phụ nữ thì có Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du, cho dù tư chất của họ phi phàm, nhưng bây giờ vẫn chưa trở thành chí tôn!”.
Hàn Vân nói đến đây, ánh mắt bùi ngùi nhìn sang Diệp Thiên, trong lòng thầm bái phục.
“Cậu Diệp, cậu và Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du có độ tuổi ngang nhau, nhưng thực lực lại cao hơn bọn họ một bậc, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ lập tức gây chấn động giới võ thuật Hoa Hạ cho mà xem!”.
Diệp Thiên lại không quan tâm nhiều, cậu đang nghĩ đến Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh.
Năm đó sau khi võ công của cậu bị Diệp Vân Long lấy đi rồi truyền vào người Diệp Tinh, tám năm qua, Diệp Tinh cuối cùng cũng vươn đến bậc thiên đài đỉnh cao của giớ võ thuật Hoa Hạ, Hoa Lộng Ảnh cũng không hề kém cạnh, có thể cùng sánh vai với Diệp Tinh và Lí Thanh Du, khiến cậu cảm thấy hơi bùi ngùi.
Nhưng cho dù những người này đã là nhân vật thiên tài đứng trên đỉnh cao của võ thuật Hoa Hạ, cậu vẫn không có chút coi trọng.
Từ sau khi cậu sáng lập ra , tầm mắt của cậu đã không còn ở mức của người bình thường nữa, mà nhìn về phía trước, nhìn bao quát cả thế giới, cho dù là những anh hùng thời nay như ‘Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ’, nhưng so với cậu thì vẫn kém xa.
Đối thủ của cậu ít nhất cũng phải là người như Diệp Vân Long hoặc Tiêu Ngọc Hoàng.
“Chú Hàn!”.
Diệp Thiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như vì sao, nhìn về phía Hàn Phong.
“Hôm nay tôi ra tay cứu ông cụ Hàn, nhà họ Hàn nợ tôi một ân tình!”.
.
Danh Sách Chương: