“Cậu Diệp là cao thủ võ thuật, tu vi phi thường, Hàn Vân mạnh dạn muốn được cậu Diệp chỉ giáo!”.
Hàn Phong thấy vậy, cảm thấy không ổn, tuy Hàn Vân nói rất dễ nghe, nhưng người thông minh thì sao mà không hiểu đây rõ ràng là muốn tìm Diệp Thiên để đọ sức.
Diệp Thiên đang cầm cốc trà trong tay, từ từ thưởng thức, Hàn Vân nói xong một lúc, cậu mới từ từ đặt cốc trà xuống, biểu cảm giễu cợt.
“Sao, chú muốn ra tay với tôi à?”.
Động tác của Hàn Vân vẫn giữ nguyên, ông ta tiếp tục nói: “Mong cậu Diệp chỉ giáo!”.
Ông ta sớm đã bất mãn với thái độ cao ngạo của Diệp Thiên, ông ta càng cảm thấy không tin Diệp Thiên mới tí tuổi đầu đã có thể có được thực lực của một chí tôn võ thuật.
Ông ta muốn cọ sát với Diệp Thiên một trận, cho Diệp Thiên bớt đi nhuệ khí.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Vân, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Chỉ dựa vào chút tu vi này của chú, muốn ra tay với tôi, chú vẫn chưa đủ tư cách đâu!”.
“Chỉ dựa vào chút tu vi này của chú, muốn ra tay với tôi, chú vẫn chưa đủ tư cách đâu!”.
Ánh mắt của Diệp Thiên bình tĩnh, giọng điệu tràn đầy vẻ mạnh mẽ, xem thường kẻ yếu.
Hàn Vân nheo mắt, gằn giọng nói: “Cậu Diệp, ý của cậu là gì? Lẽ nào cậu coi thường Hàn Vân tôi?”.
Diệp Thiên quay đầu, cậu cầm lấy tách trà, gật đầu một cách dứt khoát: “Đúng vậy!”.
“Cậu…!”.
Hàn Vân hết sức tức giận, tuy ông ta chỉ là võ sư sơ cấp nhưng chung quy lại vẫn là võ sư.
Trong giới võ đạo, Hàn Vân cũng được xem là cao thủ hạng ba, nhưng Diệp Thiên lại coi ông ta như là gà mờ, không đáng để nhắc.
Ông ta chuẩn bị nổi nóng thì Hàn Phong gằn giọng nói: “Chú câm mồm cho tôi!”.
“Cậu Diệp là người sẽ tuỳ tiện đấu võ với chú sao?”.
Hàn Phong biết nếu Hàn Vân còn tiếp tục nói thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay, nên ông ấy lập tức ngăn lại.
Tuy rằng ông ấy nghi ngờ về tu vi thực của Diệp Thiên, nhưng ông ấy không thể mạo hiểm dù chỉ một chút.
Diệp Thiên là một chí tôn võ thuật có tu vi tuyệt đỉnh, nếu Hàn Vân thật sự dây dưa không ngớt, đắc tội với Diệp Thiên, thì khác nào nhà họ Hàn đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có kết giao với một nhân vật có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh gia tộc của bọn họ, thậm chí còn có khả năng làm sứt mẻ tình cảm, tới nước này thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Hàn Vân “hừ” một tiếng lạnh lùng, kìm nén cơn tức, nhưng trong lòng đã coi Diệp Thiên là một thằng nhãi không có tài cán gì mấy, chỉ biết tỏ vẻ như mình nguy hiểm, rồi thốt ra những lời ngông cuồng.
Nếu không phải anh cả Hàn Phong ngăn ông ta, thì ông ta đã vạch trần bộ mặt thật của Diệp Thiên trong lúc nóng giận.
.
Danh Sách Chương: