“Uỳnh!”.
Một âm thanh trầm đục vang lên, giống như có một vật gì đó vừa nổ giữa không trung, mấy người Tiếu Văn Nguyệt chỉ cảm thấy tức ngực, khó thở.
Phần đất chỗ Dược Không Nhàn và Lục Thiên Thư đứng thì nứt ra, khí kình dâng lên, vô số viên đá bị văng lên trời, mấy võ sĩ đứng xem tu vi hơi yếu liền bị khí kình vô hình đánh cho lùi về sau mười mấy bước.
Mấy người Tiếu Văn Nguyệt tuy không đứng gần, nhưng vẫn có thế cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển, cứ như là một trận động đất nhẹ vậy.
Bốn người hoảng sợ ngẩng đầu lên, biểu cảm khuôn mặt khó mà diễn tả, rất nhiều võ sĩ xung quanh, bao gồm cả ông lão cụt tay, lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, đây chính là mục tiêu luyện võ của bọn họ, đây chính là cảnh giới mà bọn họ ao ước đạt tới!
“Đây chính là sức mạnh của chí tôn võ thuật, thật đáng sợ!”.
Mấy người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ lặng lẽ hít một hơi sâu, chỉ tùy tiện đánh một chưởng, mà có uy lực đến thế, cái này mà đánh vào người thường, há chẳng phải có thể lấy mạng người ta trong tích tắc?
Tiếu Văn Nguyệt không kìm lòng mà nghĩ,nếu như có một sức mạnh dũng mãnh khủng bố như vậy, thì tiền tài danh vọng, gia cảnh thân phận có khác nào bèo dạt mây trôi?
Như nghĩ ra điều gì đó, cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên lại chỉ đứng tựa vào một phiến đá to, gối đầu lên tay, mắt nhắm lại.
Thấy vậy, cô ta khẽ lắc đầu.
“Mình nghĩ gì vậy chứ, Diệp Thiên chẳng qua gọi là có chút thân thủ, so với mấy chí tôn võ thuật có thể dời núi lấp bể này còn thua xa!”.
Cô ta bất giác nhớ lại cảnh tượng bản thân nhìn thấy cái hôm bị Hắc Vu Thần bắt, Hắc Vu Thần một tay có thể triệu hồi ma quỷ, rõ ràng là ngàng hàng với mấy võ sĩ này, mà người thần bí cứu cô ta, chắc hẳn cũng phải là một cao thủ võ thuật.
Cô ta còn đang mải tưởng tượng, thì Diệp Thiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng đứng dậy, đi qua người cô ta, tiến thẳng đến bên vách núi.
“Anh Diệp Thiên, anh làm gì thế, mau quay lại đây!”.
Cố Giai Lệ sợ mất mật, Diệp Thiên tiến thêm một bước, là vách núi cao vạn trượng, nếu như ngã xuống, thì thịt nát xương tan chứ chẳng đùa!
“Diệp Thiên, bên đó nguy hiểm lắm!”.
Tiếu Văn Nguyệt cũng lên tiếng nhắc
nhở.
Thế nhưng Diệp Thiên lại như không nghe thấy, chỉ nhìn vô số những cột đá bị mây mù bao phủ, lẩm bẩm nói.
“Sắp đến giờ rồi!”.
Danh Sách Chương: