Sóng khí quét qua, vô số tảng đá vỡ vụn bay thẳng vào người Diệp Thiên, nhưng bản thân Diệp Thiên dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Diệp Thiên ngạo nghễ đứng tại chỗ, mặc cho sóng gió quét ngang quét dọc, cậu vẫn đứng yên, ánh nhìn của cậu khiến toàn bộ cao thủ đều thầm tặc lưỡi, không biết tại sao.
“Hừm?”.
Đôi mắt Phan Hoài Uyên hơi nheo lại, ông ta vốn đã nhận ra có điều gì đó không ổn, ngay giây sau, ông ta lập tức gào lên:
“Phan Việt, mau lui lại!”.
Nhưng lúc tiếng hét này vang lên đã chậm nửa bước, Phan Việt chỉ thấy một bàn tay trắng nõn mảnh mai đập mạnh trên ngực mình với tốc độ cực nhanh.
“Phụt!”.
Ông ta lập tức hộc ra máu, cơ thể bị sóng khí mạnh mẽ đẩy văng ra hơn mười mét, ngã xuống dưới chân Phan Hoài Uyên.
“Chỉ là một tông tượng cũng dám đấu với tôi, không biết tự lượng sức mình!”.
Diệp Thiên thu lại nắm đấm, lạnh lùng lắc đầu, giọng điệu khinh thường.
Cảnh tượng diễn ra trong nháy mắt khiến đám người còn chưa kịp phản ứng Rõ ràng là Phan Việt ra tay trước cơ mà, thế mà cuối cùng ông ta lại bị cậu đánh đến nôn ra máu, bay văng ra ngoài?
Phan Việt nằm bên cạnh Phan Hoài Uyên, hơi thở của ông ta đã tắt.
Phan Hoài Uyên nheo mắt, trong lòng không khỏi dấy lên lên cảm giác kinh hãi.
“Hoá ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!”
Phan Việt ngã xuống đất, sức sống biến mất, đám người Dược Du, Chu Dương, Tiết trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau.
Làm thế nào mà Phan Việt – một cao thủ cấp tông tượng lại có thể bị giết chỉ bằng một chiêu bởi thanh niên trông như người bình thường chứ?
Chu Dương lúc trước xem thường Diệp Thiên, nhưng bây giờ vẻ mặt không ngừng biến đổi, đây là thằng nhãi anh ta cho là ngu ngốc, là người mà anh ta có thể một tay bóp chết sao?
Đây nào có phải người thường, rõ ràng cậu là kẻ búng một ngón tay cũng có thể đánh bại cao thủ tông tượng cấp cao!
Đôi mắt xinh đẹp của Dược Du trợn trừng, không nói được lời nào.
Trước đó cô ta còn tưởng Diệp Thiên chỉ là một tên ngu xuẩn không biết cái gì, nhưng lúc này trong nháy mắt đã giết chết Phan Việt với thực lực có thể sánh ngang với chín thiên tài hàng đầu.
Cậu còn là con ếch ngồi đáy giếng mà cô ta vẫn nghĩ sao?
Khí thế hùng hổ, đàn áp vài phút trước của Phan Hoài Uyên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên và nghiêm trọng.
“Hoá ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!”.
Vừa dứt lời, đám người có mặt ai nấy đều chết sũng, ngay sau đó khuôn mặt của họ hiện lên vẻ kinh hoàng.
“Diệp Lăng Thiên? Cậu thiếu niên chí tôn võ thuật kia là một cao thủ mới thăng cấp, một đấm có thể đánh bại ông
hai của Đường Môn sao?”.
Đậu Hồng là người đầu tiên phản ứng, kinh ngạc thốt lên.
Những người khác cũng hoàn hồn trở lại, vẻ mặt hoảng hốt xen lẫn với sợ hãi, lần lượt nhìn về phía Diệp Thiên.
Đây là thiếu niên chí tôn võ thuật danh tiếng lừng lẫy trong giới võ thuật Hoa Hạ, giết Đường Đôn Nho chỉ bằng một cú đấm ư?
Vẻ mặt của Dược Du không ngừng biến đổi, ngay từ một tháng trước, tên tuổi của Diệp Lăng Thiên đã vang danh khắp giới võ thuật Hoa Hạ.
Từ lâu cô ta đã muốn gặp thiếu niên chí tôn võ thuật mới thăng cấp này của Hoa Hạ, để xem cậu có thực sự trẻ trung mà cứng cỏi giống trong lời đồn hay không.
Nhưng cô ta không ngờ rằng cậu
thanh niên cô ta cho là ngu xuẩn không biết gì, lại chính là cao thủ chí tôn võ thuật đó!
Còn Chu Dương thì ngây ngốc tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Không ai trong số những người có mặt nghi ngờ thực lực của Diệp Thiên.
Có thế dễ dàng giết chết một cao thủ tông tượng trong nháy mắt, ngoài chí tôn võ thuật ra thì còn ai nữa?
Danh Sách Chương: