Thái Bang Độc Vu nhìn năm người phía sau, năm người này đều là những kẻ hàng đầu ở các quốc gia nhỏ bé xung quanh Hoa Hạ, và họ đều là cao thủ võ thuật.
Có các võ sư Muay Thái cổ đại từ Đông Nam Á, nhà vô địch quyền anh Okinawa từ Việt Quốc, Shenbian Lang từ Lào và các Pháp vương Mật tông từ biên giới phía Nam.
Khi đó, sáu người họ hợp lực và đến Hoa Hạ, Cam Túc và Thiểm Tây để thiết lập đấu trường, và chiến đấu với các cao thủ của Hoa Hạ mà không có một thất bại nào.
Nhưng cuối cùng, bị Diệp Vân Long - một người ít người biết đến đã quét sạch sáu người và đánh họ đi, kể từ đó, họ mang trong mình mối hận thù với Diệp Vân Long.
"Hừ hừ! Diệp Vân Long trong công việc thật sự là cẩn thận, còn giữ lại tứ đại hung tướng bên cạnh vợ của ông ta"
Cao thủ Muay Thái cổ tiến lên một bước và chế nhạo tứ đại hung tướng trên mặt đất.
"Thật đáng tiếc, bọn họ không ngờ vài người chúng ta đích thân tới, đừng nói là bốn, cho dù có thêm vài tên nữa, chúng ta cũng nhận hết!"
Thái Bang Độc Vu gật đầu và vẫy tay.
"Đi thôi, đi lên tìm vợ của Diệp Vân Long, chỉ cần bà ta bị giết, thì cho dù có mạnh như Diệp Vân Long cũng sẽ phải chịu một cú sốc lớn!
"Đến lúc đó, 'băng đảng' sẽ gặp áp lực, Diệp Vân Long và nhà họ Diệp chỉ có thể bị lật đổ!"
Năm người còn lại gật đầu chuẩn bị leo bậc đá lên núi, nhưng đúng lúc này, bọn họ nhận ra một thanh niên đang đứng ở con đường núi phía trước.
Và đôi mắt lãnh đạm của cậu quét về phía đám người, khiến sáu vị cao thủ võ thuật cảm thấy ớn lạnh, cả người chỉ có cảm giác như rơi vào động băng.
"Muốn lên núi?"
"Bỏ mạng trước!"
“Để mạng lại đi!”
Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, không chút tình cảm, khiến đám đông cảm thấy kinh ngạc.
Trên người Diệp Thiên phát ra hơi thở bình thường, không hề có chút sức mạnh nội lực nên rõ ràng cậu là thường dân thôi. Nhưng không biết tại sao khi ánh mắt Diệp Thiên quét qua thì lại khiến bọn họ cảm thấy ớn lạnh.
“Cậu nhóc, muốn chết à, cút qua một bên…”
Đại sư Muay Thái là kẻ nóng tính nhất, ông ta bước lên gầm vào mặt Diệp Thiên.
Đối với loại con sâu cái kiến này thì ông ta chỉ cần tùy ý bóp nát chứ lại có tư cách đứng trước mặt ông ta mà lên giọng sao.
Thế nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì đồng tử đã co lại.
Một luồng sức mạnh cực lớn, không hề báo trước từ trên trời giáng xuống, dội thẳng vào chỗ sáu người đang đứng.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, cả vùng Tây Sơn rung chuyển, tiếng núi rừng vang vọng. Chỗ mà sáu người đứng trước đó tạo thành một cái hố sâu khổng lồ tới hơn chục mét, hơn trăm bậc thang bỗng chốc biến mất.
Giữa cái hố, năm bóng hình kia đã chết, không còn chút sinh khí. Đến cả xác thịt cũng bị đè nát. Trong sáu người, duy chỉ có Thái Bang Độc Vu phản ứng nhanh nhất và bay lên được, thoát được kiếp nạn, thế nhưng ông ta cũng bị thương và nôn ra máu.
Ông ta đáp xuống đất, nhìn Diệp Thiên với vẻ kinh hoàng giống như nhìn thấy quái vật.
“Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là người thế nào?”
Danh Sách Chương: