Hai anh em nhà họ Tiêu đều sững sờ, bọn họ hiếm khi thấy biểu cảm của Tiêu Ngọc Khanh sa sầm như vậy.
Tiêu Ngọc Khanh giơ hai ngón tay cái ra, sau đó gập một ngón lại.
“Người thứ nhất là Diệp Vân Long ‘Bắc – Long’!”.
“Hơn mười năm trước, một mình ông ta đánh bại ông hai cháu và Watanabe Heizou, bước vào đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ, bây giờ cũng hơn mười năm rồi, tu vi của ông ta đương nhiên còn cao hơn nữa, những người trong bảng xếp hạng đánh giá ông ta lúc này đã ở cảnh giới của siêu phàm bán bộ, nhưng ông có dự cảm, tu vi của ông ta còn trên cả mức đó, tuyệt đối không đơn giản chỉ ở mức siêu phàm bán bộ đâu!”.
Tiêu Chí Lâm im lặng lắng tai nghe, gật gù công nhận, quả thực danh tiếng của Diệp Vân Long từ ngày cậu ta hiểu chuyện đến giờ không biết được ông nội nhắc đến bao nhiêu lần rồi, đây là một cao thủ siêu cấp duy nhất đánh bại được ông hai, đại diện giới võ thuật Hoa Hạ đánh bại được Watanabe Heizou đến từ Đảo Quốc, uy danh lẫy lừng, được giới võ thuật Hoa Hạ vinh danh là nhân vật anh hùng đích thực.
Tiêu Tường ngôi im nghe, cô ta đang đoán người thứ hai là ai, thì ngay sau đó, ánh mắt cô ta mở to, biểu cảm đột nhiên thay đổi thốt lên: ông nội, người thứ hai mà ông nói lẽ nào là…”
Biểu cảm Tiêu Ngọc Khanh sa sầm, gật đầu mạnh.
Đúng vậy, người thc hai chính là Diệp Lăng Thiên, mức độ nguy hiểm của cậu ta còn mạnh hơn cả Diệp Vân Long!”.
“Tu vi của ông hai cháu theo ông đoán thì chắc cũng ở cảnh giới siêu phàm bán bộ, cùng cảnh giới với Watanabe Heizou, nhưng hai người này lại đều bị cậu ta giết chết trên núi Phi Vũ, hơn nữa nghe đồn rằng cậu ta còn dùng thân xác để đỡ nhát kiếm mạnh nhất của Watanabe Heizou nhưng không hề bị tổn hại gì, đủ thấy được tu vi đã đạt đến cấp độ đáng sợ!”.
“Cho dù là Thiên Cơ Lâu biết hết mọi người và mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng đều không thể đánh giá được thực lực thật sự của cậu ta, chỉ có thể dùng chữ ‘chưa rõ’ để kết luận!”.
Từ sâu trong đáy mắt của Tiêu Ngọc Khanh hiện rõ vẻ kiêng nể, thậm chí còn mang chút sợ hãi, tu vi của ông ta sàn sàn với của Tiêu Ngọc Hoàng, Diệp Thiên có thể dễ dàng giết chết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou như vậy, cũng có nghĩa là Diệp Thiên nói giết sẽ giết ông ta được ngay, không có gì so sánh nổi.
“Thiên Cơ Lâu liệt một cao thủ thiếu niên mới xuất hiện được vài tháng trong giới võ thuật vào vị trí số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, từ khi có bảng xếp hạng đến ngay, tuyệt đối đây là trường hợp đầu tiên!”.
“Không chỉ vậy, Thiên Cơ Lâu còn công khai dành tặng cho cậu ta danh hiệu ‘Đế Vương Bất Bại’, trong hàng trăm năm lịch sử của Thiên Cơ Lâu, Diệp Lăng Thiên là người đầu tiên có được vinh dự này!”.
Tiêu Ngọc Khanh vỗ vào vai Tiêu Chí Lâm, mang theo vài phần cảm khái.
“Nhà họ Tiêu chúng ta sau này tuyệt đối sẽ vô cùng mạnh, thống trị tỉnh Kiềm, nhưng nếu gặp phải Diệp Vân Long, chúng ta sẽ nhượng bộ với đối phương, nếu gặp phải Diệp Lăng Thiên, chúng ta sẽ đi vòng sang đường khác, tuyệt đối không được đắc tội với họ dù chỉ một chút!”.
Tiêu Tường mơ màng tưởng tượng ra hình ảnh vô địch của Diệp Lăng Thiên, càng lúc càng tò mò về người này.
Tiêu Chí Lâm gật đầu, vẫn đắm chìm trong chấn động, Diệp Lăng Thiên thống lĩnh giới võ thuật Hoa Hạ, điều này vốn là một cú sốc cực lớn đối với cậu ta, bây giờ Tiêu Ngọc Khanh nói như vậy, cậu ta càng cảm thấy điểm đáng sợ của Diệp Lăng Thiên, đó là một “quái vật” không cùng đẳng cấp với bọn họ.
“Diệp Lăng Thiên, Diệp Vân Long, những người họ Diệp đúng là toàn những nhân vật đáng sợ!”.
Cậu ta bất giác thầm cảm khái, sau đó cậu ta liền nghĩ tới Diệp Thiên.
“Hừ, cuối cùng cũng có một tên họ Diệp mà mình có thể giẫm đạp dưới chân!”.
Trong ánh mắt cậu ta lóe lên vẻ hung dữ bá đạo, biểu cảm trầm xuống.
“Diệp Thiên, dám cướp người phụ nữ của tôi, hôm nay tu vi của tôi đã được giải phóng, bữa tiệc ngày mai, tôi sẽ khiến cậu nếm mùi thế nào là sức mạnh thực sự!”.
“Cậu chẳng qua chỉ là một xa thần Tây Nam cỏn con, còn tôi, có hẳn một sức mạnh có thể nắm quyền quyết định sống chết của cậu!”.
Danh Sách Chương: