Lúc trước ông ta đã huy động toàn bộ chân khí của mình để chống cự.
Nhưng lần này, những gì ông ta làm đều vô ích.
Nắm đấm của Diệp Thiên đã phá vỡ giới hạn da thịt, vượt qua tốc độ âm thanh, giống như phóng tia laze, phá vỡ chân khí bảo vệ xung quanh Chiến thần giấu mặt và trúng vào ngực ông ta.
Bên trên hồ nước, vẻ mặt của Chiến thần giấu mặt đột ngột dừng lại, lúc này dường như thời gian đã dừng lại.
Một loạt những ánh mắt, hoặc là kinh ngạc, hoặc là sợ hãi, hoặc là sốc, tất cả đều hướng về phía trung tâm của hồ.
Nắm đấm của Diệp Thiên đã xẹt qua lồng ngực của Chiến thần giấu mặt, dưới sức mạnh đáng sợ của cậu, mặt hồ sau lưng Chiến thần giấu mặt bị đập thành một vệt dài và rộng kéo dài hơn mười thước.
“Không…thể…nào!”
Đây là câu cuối cùng mà Chiến thần giấu mặt nói, câu cuối cùng trong cuộc đời ông ta, ông ta vẫn không thể tin được Diệp Thiên lại có thể giết chết được mình.
Ông ta càng không thể hiểu được cơ thể bằng xương thịt của Diệp Thiên đã đạt tới mức độ nào mà lại có thể vượt qua cả tốc độ âm thanh, còn có thể chống lại chưởng lực của ông ta và giết chết ông ta chỉ với một nắm đấm!
Ánh sáng màu đen trong mắt ông ta dần dần mờ đi, cuối cùng biến thành màu xám xịt.
Nguồn sống trong cơ thể ông ta đã hoàn toàn tắt lụi trước nắm đấm của Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng trên mặt hồ, chậm rãi thu tay lại, Chiến thần giấu mặt rớt xuống, nặng nề đập xuống chìm vào trong mặt nước.
Một người ở cảnh giới siêu phàm đã bị Diệp Thiên giết chết ngay trước mắt mọi người!
“Cảnh giới siêu phàm?”
Sắc mặt Thiên rất điềm tĩnh, cậu chỉ khẽ lắc đầu.
Vốn dĩ cậu cũng rất tò mò về sức mạnh của cảnh giới siêu phàm.
Dù sao thì cậu cũng chưa đạt được cảnh giới này.
Nhưng lúc này chứng kiến một giả siêu phàm, xem như cậu cũng đã có khái niệm trực quan về cảnh giới này rồi.
Thực lực của sức mạnh này quả thực rất khủng khiếp, nhưng vẫn còn kém xa so với giới hạn của cậu.
“Thắng rồi, anh ấy thắng rồi!”
Khoảnh khắc Chiến thần giấu mặt ngã xuống, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ hét lên sung sướng.
Đêm nay bao nhiêu kẻ mạnh ập tới, Diệp Thiên tưởng chừng sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, nhưng cuối cùng thì Diệp Thiên vẫn giữ trạng thái gần như bất khả chiến bại, chiến thắng tất cả.
Ánh mắt Tiêu Tường rung lên, một sự sợ hãi dâng trào.
Cảnh giới siêu phàm đối với cậu mà nói đã không phải là cấp độ không thể chạm tới nữa.
Những cấp độ bên dưới cảnh giới siêu phàm, cái gì mà chí tôn võ thuật, bán bộ siêu phàm, chẳng qua đều chỉ là kiến cỏ mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên lại giết chết một người thuộc cảnh giới siêu phàm chỉ bằng một cú đấm, và dường như cậu có thể làm điều đó một cách rất dễ dàng.
Với sức mạnh như vậy, cho dù cậu chưa từng đặt chân đến cảnh giới siêu phàm thì thực lực này có khác gì cảnh giới siêu phàm đâu?
Diệp Thiên đút tay vào túi và hướng về phía ba người White đang bơi trong nước.
Sắc mặt ba người họ lập tức đông cứng, một luồng khí chết chóc ập đến.
Họ đã cho Chiến thần giấu mặt mượn hết sức mạnh của mình, lúc này họ đã vô cùng yếu ớt, Diệp Thiên muốn giết họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Vốn dĩ tôi không hề có cảm hứng gì với viện trọng tài.
Các người không tới tìm tôi thì tôi cũng sẽ chẳng thèm quan tâm!”
“Nhưng tiếc là các người đã chọn sai đường!”
Sắc mặt Evelyn và Taylor đều tái nhợt, Evelyn là người nhút nhát nhất trong số đó vội vàng cầu xin.
“Diệp Lăng Thiên, đừng giết tôi, cậu kêu tôi làm nô làm tỳ hầu hạ bên cạnh cậu tôi cũng bằng lòng.
Tôi có thể hiến dâng tất cả mọi thứ của tôi cho cậu.
Cầu xin cậu đừng giết tôi!”
Bản năng sinh tồn đã khiến bà ta không thể suy nghĩ thêm được nữa, lúc này bà ta chỉ muốn Diệp Thiên buông tha cho bà ta.
Để giữ lấy tính mạng, cho dù phải trả giá đắt bà ta cũng bằng lòng.
“Lần trước tôi đã thả bà đi, hôm nay bà lại mang theo bảy siêu phàm bán bộ đến vây giết tôi.
Bà cảm thấy hôm nay bà còn có thể sống sót quay về sao?”
Trên khóe miệng Diệp Thiên xuất hiện một tia giễu cợt, vẻ mặt của Evelyn lập tức đông cứng lại.
Bà ta còn muốn nói gì nữa nhưng Diệp Thiên đã giơ tay lên, một lòng bàn tay rực lửa lao về phía bà ta, ngay lập tức cùng lúc nhấn chìm cả bà ta, White và Taylor.
Ba trọng tài viên dưới bàn tay hủy diệt đã biến thành đám khói xanh và rớt xuống.
Bảy siêu phàm bán bộ lần này đến đây đã hoàn toàn bị tiêu diệt!
Diệp Thiên giết hết bảy người, sau đó chậm rãi xoay người, đạp trên mặt nước, từng bước đi về phía hội trường.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Diệp Thiên như là nhìn thần linh trên bầu trời, Tiêu Tường nhìn Diệp Thiên giẫm trên mặt nước, trong lòng run lên kịch liệt.
Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu tại sao Diệp Thiên lại có thể chẳng bận tâm đến điều gì, lúc nào cũng tỏ thái độ xem thường người khác, đó là bởi vì cậu có cái quyền đó.
Tiêu Chí Lâm đã tỉnh dậy từ lâu, đã chứng kiến trận đấu trên mặt hồ.
Trái tim cậu ta bỗng hóa tro tàn, trong ánh mắt đã mất đi ánh sáng.
Diệp Thiên vọt một bước đáp xuống bên cạnh ba cô gái Tiếu Văn Nguyệt.
Tiêu Ngọc Khanh ở bên cạnh lập tức bước tới và cúi đầu trước Diệp Thiên, chắp tay hành lễ như kẻ bề dưới, giọng điệu trở nên vô cùng cung kính.
“Tiêu Ngọc Khanh xin kính chào Đế Vương!”
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm.
“Tôi đã hủy bỏ võ công của Tiêu Chí Lâm, thù này ông không báo nữa sao?”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Khanh ngưng lại, trong lòng tuy ngàn lần không cam tâm, nhưng vẫn phải trịnh trọng lắc đầu.
Đùa sao, Diệp Thiên có thể dễ dàng giết chết cả người ở cảnh giới siêu phàm, cho dù có mười Tiêu Ngọc Khanh cũng sẽ bị Diệp Thiên xử lý, ông ta đâu có gan báo thù kia chứ!
Diệp Thiên không giết ông ta là ông ta đã cảm ơn trời đất rồi!
“Nhà họ Tiêu ở Kiềm Tây, tôi nhớ rồi!”
Diệp Thiên liếc nhìn mọi người trong nhà họ Tiêu, bất kì ai gặp ánh mắt của cậu đều lần lượt cúi đầu, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
“Tan tiệc rồi, chúng ta đi thôi!”
Cuối cùng Diệp Thiên cũng thu hồi ánh mắt, vẫy tay với ba cô gái Tiếu Văn Nguyệt rồi cùng nhau rời khỏi nơi đó, để lại cho mọi người sự kinh hãi mà rất lâu sau đó vẫn chưa thể hoàn hồn!
Tiêu Tường đứng yên tại chỗ, gió lạnh thổi dọc theo khe hở bị phá vỡ, cô ta thậm chí còn không nhận ra trong đầu mình đã hiện lên hình bóng bất khả chiến bại của Diệp Thiên!
Danh Sách Chương: