Hai người đang chuẩn bị cùng đi vào trong, mắt Hoa Lộng Ảnh khẽ ngước lên, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiên đang bước vào cổng chính.
Đôi mắt cô chớp chớp, trong lòng dấy lên sự xao động khó diễn tả thành lời.
Cô gần như không hề do dự, thế là bước nhanh về phía trước, chặn Diệp Thiên lại.
“Chào anh, anh hãy chờ chút!”.
Diệp Thiên dừng chân, ngoảnh đầu sang, vẻ mặt lạnh lùng.
“Có chuyện gì không?”.
Cậu nhìn Hoa Lộng Anh, trong ánh mắt không chút xao động, tất cả cảm xúc và tình cảm đã được cậu che giấu một cách hoàn hảo.
Bây giờ, vẫn chưa phải lúc cậu và Hoa Lộng Ảnh gặp nhau.
Khoảnh khắc Diệp Thiên quay đầu sang, Hoa Lộng Ảnh chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc càng lúc càng mãnh liệt, không kìm được hỏi: “Xin hỏi, có phải chúng ta quen biết nhau không?”.
Diệp Thiên bật cười, xua tay nói: “Cô Hoa Lộng Ảnh, cô nói quá rồi, cô là một trong những
thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ, tôi đương nhiên là biết cô, chí có điêu tôi chí là một vô danh tiểu tốt đang vật lộn để tu luyện nội lực, nên cô không thể biết tôi được!”.
Biểu cảm trên mặt cậu diễn rất xuất sắc, không có chút sơ hở nào, cho dù Hoa Lộng Ảnh đầy nghi ngờ, nhưng đành phải thôi.
Tôi xin lôi, có lẽ tôi nhận nhầm người rồi!”.
Không sao!”.
Diệp Thiên lac đâu, chậm rãi bước vào Ngọc Nguyệt Cư.
Hoa Lộng Anh đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên, cảm giác quen thuộc đó vẫn quanh quấn trong đầu cô, Diệp Tinh đứng bên cạnh bước lên phía trước, hỏi với vẻ kì lạ: “Lộng Ảnh, sao thế?”.
“Tôi luôn cảm thấy hình như tôi có quen người kia, nhưng lại không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu!”.
Diệp Tinh nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn về phía Diệp Thiên, không biết vì sao, tim cậu ta đột nhiên thịch một cái, có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Có thể trước đây chúng ta đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi thôi!”.
Một lúc sau, Diệp Tinh mới trả lời, số người mà bọn họ gặp ở thủ đô quá nhiều, làm sao nhớ hết từng người một được? Huống hồ Diệp Thiên lại là một võ giả cỏn con đến nội lực còn chưa tu luyện được?
“Đừng nghĩ nữa, mau vào trong đi, hội nghị sắp bắt đầu
Diệp Tinh nhắc nhở nói, Hoa Lộng Ảnh lúc này mới hoàn hồn.
Bên trong Ngọc Nguyệt Cư
mang phong vị cổ xưa, toàn bộ đều là kiến trúc phục cổ, như một đô thành cổ đại.
Trên quảng trường của Ngọc Nguyệt Cư, lúc này đã hội tụ không dưới một trăm người, những người này đều là võ giả trẻ tuổi đến từ khắp nơi trong Hoa Hạ.
Diệp Thiên được sắp xếp chỗ ngồi khá là khuất, những người khác đều giới thiệu chào hỏi nhau, nói chuyện vui mừng, một “người bình thường” không có chút nội lực nào như Diệp Thiên, lại bị cô lập một bên, không ai chú ý đến cậu.
“Sao, ngồi một mình ở đây chán lắm đúng không?”.
Diệp Thiên ngôi một minh một cách vui vẻ, đang hưởng thụ những điểm tâm mà Hồ Ngọc Nguyệt chuẩn bị cho từng người, Tiêu Thiến Tuyết lại đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Cũng bình thường!”.
Diệp Thiên trả lời đại một câu, rồi đút tiếp miếng bánh hoa quế vào miệng.
“Tôi thấy anh là khách của Hồ Ngọc Nguyệt, thấy anh ngồi một mình tẻ nhạt nên đến hỏi han chút!”.
Tiêu Thiến Tuyết đây vé kiêu ngạo, bĩu môi nói: “Đúng là không biết loại người đến nội lực cũng không tu luyện được như anh thì đến đây làm cái gì, ở đây ai ai cũng đều là cao thủ trẻ tuổi, tu vi kém nhất cũng ở cấp võ sư, đương nhiên không ai thèm giao lưu với anh rồi!”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, không kìm được bật cười, cô bé này tuy bề ngoài có vẻ ghê gớm, nhưng thực sự lại rất tốt bụng, cho nên khi nhìn thấy cậu bj cô
lập mới chủ động đến nói chuyện với cậu.
“Không sao, chẳng phải vẫn có cô Tiêu đến nói chuyện với tôi sao?”.
Diệp Thiên trêu chọc cười nói.
Danh Sách Chương: