Lúc này, Hoàng Quốc Thắng cũng lên tiếng, trong mắt lóe lên sự căm hận tột độ.
“Ông Lục là chuyên gia võ học hiếm có mà tôi mời từ tỉnh Cán tới”.
“Hôm nay, tôi muốn xem xem, người được gọi là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên như cậu còn gây ra được sóng gió gì nữa không!”.
Thẩm Lập Niên im lặng không lên tiếng, trong mắt lại lóe lên vẻ hưng phấn. Theo ông ta thấy, có Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư ở đây, cho dù là mười hay trăm Diệp Thiên cũng sẽ bị nghiền nát ngay lập tức.
Ba người tỏ vẻ cao thâm nắm chắc tất cả, Diệp Thiên lại khẽ cười lắc đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
“Tìm hai người họ ra mặt thay các ông, các ông có thể hỏi bọn họ xem họ có dám không?”.
Ba người phía Lạc Minh Thư nghe vậy, vẻ mặt biến đổi. Bọn họ vô cùng khó hiểu, đến lúc này rồi, sao Diệp Thiên vẫn còn bình tĩnh như vậy?
Hơn nữa, giọng điệu của Diệp Thiên còn ngông cuồng hơn trước. Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư đều là nhân vật như rồng thần trên trời, đối phó với một kẻ đứng đầu tỉnh Xuyên có gì mà không dám?
Ngay lúc đó, Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư đều cất bước đi về phía Diệp Thiên.
Ba người thầm mừng trong lòng, bọn họ tưởng rằng Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư đã chuẩn bị ra tay với Diệp Thiên, tỏ ra vô cùng vui mừng.
Nhưng chốc lát sau, vẻ mặt của ba người họ lập tức cứng đờ. Không chỉ có bọn họ mà tất cả mọi người đều sững sờ, tỏ ra sợ hãi.
Ông Bá xưng hùng ở vùng Vân Kiềm và gia chủ của nhà họ Lục có địa vị bá chủ ở Cán Tây lại chắp tay cúi đầu với Diệp Thiên trước mắt bao nhiêu người, giống như học trò nhìn thấy thầy giáo.
“Từ Thiên Bá kính chào Đế Vương!”.
“Lục Thiên Thư kính chào Đế Vương!”.
Bầu không khí nơi đây giống như bị đông cứng vào lúc này, vô cùng yên tĩnh tựa thời gian đã dừng lại. Không ai có động tác gì, tất cả đều đứng sững tại chỗ.
Lạc Minh Thư, Hoàng Quốc Thắng, Thẩm Lập Niên cảm thấy không thể hiểu nổi, giống như chứng kiến chuyện không thể tin được.
Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư là bọn họ mời tới giúp đỡ, sao bây giờ lại cúi đầu hành lễ cực kì tôn sùng Diệp Thiên?
Những người khác đều không hiểu, Từ Thiên Bá là một trong những bá chủ của vùng Vân Kiềm, đứng đầu hai tỉnh, cho dù là lãnh đạo cấp cao đối mặt với ông ta cũng phải khách sáo, cẩn trọng đối đáp. Với thân phận địa vị của Từ Thiên Bá, ngay cả Lạc Minh Thư người giàu nhất tỉnh cũng phải cung kính với ông ta.
Lục Thiên Thư quản lý nhà họ Lục, nắm trong tay tài sản mấy tỷ, hô mưa gọi gió ở Cán Tây, đủ để sánh ngang với người đứng đầu tỉnh này, là một nhân vật như rồng.
Dù tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bì kịp bất cứ ai trong hai người họ. Tuy Diệp Thiên là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, nhưng sao có thể so sánh với bọn họ được?
Thế mà bây giờ hai ông lớn kia lại chắp tay cúi đầu trước Diệp Thiên, hành xử như người vai dưới, mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.
Đàm Nguyệt Ảnh đứng cách đó không xa đầu tiên là giật mình, sau đó bỗng bừng tỉnh.
“Là cậu ta, hóa ra là cậu ta!”.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu, vì sao lúc nghe đến Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, cô ta lại có một loại cảm giác khó hiểu. Bây giờ nghĩ lại, chẳng phải nhân vật tuyệt thế đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ, đứng ở đỉnh cao ấy xuất thân từ tỉnh Xuyên, xuất hiện lần đầu với cái tên Diệp tiên sinh hay sao?
“Nguyệt Ảnh, cậu đang nói gì vậy? Là cậu ta cái gì?”.
Tô Mộ Nhu kinh ngạc quay đầu lại, vô cùng nghi hoặc.
Mắt Đàm Nguyệt Ảnh lấp lánh, đưa tay chỉ về phía Diệp Thiên, trong giọng nói có sự tôn sùng và khâm phục hết mực.
“Cậu ta chính là Diệp Lăng Thiên!”.
Danh Sách Chương: