“Bắt người trước mặt tôi, ai cho anh cái dũng khí đó?”.
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Lâm Vũ đang trong tình thế áp đảo, đến Lí Bác Lượng mà hắn cũng coi thường, khí thế hừng hực, lai lịch vô cùng đáng sợ, lúc này lại có người dám đứng ra lên tiếng, hơn nữa cách nói còn hống hách như vậy?
Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Diệp Thiên ngồi trong một góc, một tay cầm đũa, còn đang gắp thức ăn vào bát.
Nhưng mọi người đều có thể khẳng định, câu nói này chắc chắn là do Diệp Thiên nói.
“Anh Diệp Thiên?”.
Cố Giai Lệ cảm thấy hơi khó hiểu, buổi tối hôm đó ở phố bar, Diệp Thiên đã vì cô mà đắc tội với Viên Phong, bị dạy cho một “bài học” rồi, đáng ra Diệp Thiên nên có ám ảnh mới đúng.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại hình như “không biết hối cải” vậy, dám chủ động vơ chuyện vào mình?
“Cái tên này lại đang muốn chết hay sao?”.
Đỗ Giai Giai nhìn thấy Diệp Thiên lên tiếng, ban đầu đứng hình, sau đó là hồ hởi trong lòng, Âu Hạo Thần cũng cười khẩy, lắc đầu với vẻ coi thường.
Lúc này rồi cậu ta còn chỉ có thể đứng một bên để xem, tránh bị liên lụy, Diệp Thiên lại chủ động gây chuyện, rõ ràng không biết tự lượng sức mình.
Cậu ta biết Diệp Thiên giỏi võ, nhưng đói phó với đội Karate còn được, chứ nếu dùng nắm đấm với Lâm Vũ, một người có lai lịch còn khủng hơn cả Lí Bác Lượng thì chỉ có là đồ ngu.
Hạng người khủng khiếp hơn cả Lí Bác Lượng thì làm gì có chuyện lương thiện? Biết đâu đối phương chỉ cần nói một câu, hơn mười họng súng sẽ cùng lúc chĩa đến, đến lúc đó có giỏi võ đến đâu, tốc độ nhanh đến mấy, liệu có địch nổi tốc độ của đạn không?
“Diệp Thiên?”.
Bành Lượng cũng không dám tin, trong tình huống này Diệp Thiên lại lựa chọn đứng ra giúp cậu ta.
“Là mày vừa nói đấy à?”.
Hai mắt Lâm Vũ nheo lại, sa sầm mặt, cả Lư Thành này cho dù là đại ca của cả bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không dám nói với hắn như vậy, ai nấy đều phải lễ phép với hắn, vì bất kỳ ai đều sợ đắc tội với bố hắn, bố hắn chính là đàn em thân cận nhất của Ngô Quảng Phú, địa vị vô cùng cao.
Nhưng bây giờ, một thằng khốn nhìn bộ dạng như học sinh cấp ba, lại ăn nói xấc xược, vừa mở mồm đã hống hách, khiến hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này Diệp Thiên ngồi nghiêng về phía hắn, hắn lại rất muốn biết thằng khốn ăn nói hống hách này rốt cuộc trông như thế nào.
Nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy khuôn mặt nghiêng này có hơi quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó.
.
Danh Sách Chương: