Lần này, nhà họ Hoàng và nhà họ Thẩm bắt tay với
nhau, bọn họ nhất định phải đầy Diệp Thiên vào vực sâu
mãi mãi không gượng dậy nổi.
“Diệp tiên sinh ở tình Xuyên, lần này tôi sẽ bắt cậu nợ
máu trà bằng máu!”.
Sát ý trong mắt ông ta lóe lên, sự hung ác càng
hiện rõ.
Ở cổng sân bay Côn Thành, Cố Giai Lệ mặc đồ mát
mè, đeo cặp kính râm dày cộm che đi nửa gương mặt,
nhưng Diệp Thiên vẫn nhận ra cô ngay cái nhìn đầu tiên.
“Anh Diệp Thiên!”.
Nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, Cố Giai Lệ nở nụ cười
rạng rỡ, vẫy tay với cậu.
“Bây giờ chúng ta đi tới nhà họ Tiêu luôn, hay là muộn
chút nữa mới đi?”.
Diệp Thiên đeo cặp xách một quai giàn di, giống hệt
sinh viên đại học quần áo gọn nhẹ đi du lịch, mìm cười hòi.
“Chúng ta qua đó luôn đi, vừa rồi bà ngoại gọi điện
cho em, nói có anh họ đến đón chúng ta, bây giờ chắc
cũng sắp đến sân bay rồi”.
Cổ Giai Lệ cười ngọt ngào nói.
“Vậy à?”.
Diệp Thiên gật đầu, ngồi trò chuyện cùng Cố Giai Lệ
ở bên rào chắn.
Khoàng mười mấy phút sau, tiếng
chuông điện thoại của Cố Giai Lệ vang lên, cô bắt máy
khách sáo vài câu.
Chưa tới một phút, một thanh niên
mặc áo sơ mi màu xanh lục đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người thanh niên mặt mũi tuấn tú, trông rất trung hậu
nhã nhặn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, vô cùng ấm áp.
Anh ta ăn mặc gọn gàng lịch thiệp, về ngoài giống một
người thành công.
Đi bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp, hai chân
thon dài, mặt mũi xinh hơn Cố Giai Lệ một chút,
đang mỉm cười gật đầu với bọn họ.
“Em là em họ Giai Lệ phải không?”.
Người thanh niên nhìn về phía Cổ Giai Lệ, mặc dù anh
ta đã nhìn thấy cô trên truyền hình nhiều lần, nhưng lúc
này cô đeo kính râm, anh ta cũng không thể khẳng định.
“Là em, anh là anh họ Tiêu Lâm phải không?”.
Cổ Giai Lệ mìm cười gật đầu, kéo kính râm xuống một
chút.
Thanh niên tên Tiêu Lâm mìm cười gật đầu, ra dấu mời.
“Giai Lệ, đi thôi, xe đang ở bên kia”.
Cổ Giai Lệ đáp lại một tiếng, vòng hai tay qua cánh
tay của Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, chúng ta đi thôi!”.
Diệp Thiên vừa đứng dậy, lúc này hai thanh niên nam
nữ mới chú ý đến cậu.
Thấy Cố Giai Lệ thân thiết với Diệp
Thiên như vậy, hai người đều ngần ra, đồng thời biến sắc.
Trước kia, mặc dù Diệp Thiên ngồi chung chỗ với Có
Giai Lệ, nhưng hai người chia ra ngồi hai băng ghế khác
nhau.
Cộng thêm Diệp Thiên ăn mặc giàn di, ngoài trang
phục vận động hàng hiệu trên người ra thì chỉ đeo một
chiếc cặp xách bình thường, khiến hai người nam nữ trẻ
tuổi tự động bò qua cậu.
Bây giờ Cố Giai Lệ khoác cánh tay Diệp Thiên, bọn họ
mới chú ý đến cậu.
Trong mắt người thanh niên lóe lên vẻ lo lắng khó có
thể nhận ra, chẳng mấy mà biến mất, hỏi Cố Giai Lệ:
“Giai Lệ, đây là?”.
Có Giai Lệ khoác cánh tay Diệp Thiên, cười đáp.
“Anh Tiêu Lâm, đây là Diệp Thiên, là… anh trai em”.
Lúc cô nhắc đến hai chữ “anh trai” thì hơi ngập ngừng một chút.
Chàng trai tên Tiêu Lâm nghe vậy hơi sửng sốt, kì quái hỏi.
“Anh trai? Cô còn một đua con trai nữa sao?”.
Khi anh ta vừa mới ra đời thì Tiêu Hà đã rời khỏi nhà
họ Tiêu.
Mặc dù anh ta không thân thiết với Tiêu Hà lắm,
nhưng cũng tìm hiểu được không ít về bà ấy.
Anh ta chỉ
biết Tiêu Hà có một cô con gái là Cố Giai Lệ, từ lúc nào
mà Có Giai Lệ lại có thêm một người anh trai? Hơn nữa, vì
sao lại là họ Diệp?
“Chuyện này..”, Có Giai Lệ không biết trà lời thế nào,
ngây người tại chỗ.
Diệp Thiên đúng lúc đưa tay ra với
Tiêu Lâm, mỉm cười.
“Anh họ Tiêu Lâm phải không? Lần đầu gặp mặt, tôi
xem như là con nuôi của cô Tiêu”.
Danh Sách Chương: