Trong phòng trọ, Diệp Thiên dựa vào ghế sofa chơi điện thoại, Cố Giai Lệ ở bên cạnh quấn lấy cậu, nhất định bắt cậu phải kể những gì đã xảy ra trong mấy năm qua.
“Anh Diệp Thiên, mau nói cho em biết, sao anh có thể đàn piano tốt như vậy, hát cũng cảm động được như vậy? Trước kia chưa thấy anh hát bao giờ”.
Biểu hiện của Diệp Thiên trên sân khấu tối nay dù nói là khiến cả hội trường kinh ngạc cũng không đủ để hình dung, phải gọi là màn biểu diễn chấn động ở cấp bậc hoàng cung.
Cô luôn cảm thấy trình độ ca hát của mình đã đủ cao, nhưng tối nay nghe Diệp Thiên hát mới biết mình còn kém trình độ bậc thầy chân chính xa lắm.
“Ờ, mấy năm qua anh cũng học sơ sơ”.
Diệp Thiên thuận miệng đáp, thật ra cậu không hề học đàn hát gì bài bản, hoàn toàn là tự học cho vui.
Nhưng năng khiếu của cậu có thể nói là có một không hai, bất cứ chuyện gì chỉ cần cậu muốn học là nhất định sẽ học được, một khi học là sẽ tinh thông, tinh thông rồi ắt chuyên nghiệp.
Đây là lý do để cậu dựa vào cơ thể không còn võ thuật mà tự sáng tạo nên “Phệ Thiên Cửu Chuyển”, trở thành chí tôn võ thuật.
Rõ ràng Cố Giai Lệ không hài lòng với câu trả lời của Diệp Thiên, vẫn muốn “tra hỏi” cậu, nhưng ngay lúc ấy tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Muộn thế này rồi mà ai còn đến tìm chúng ta? Lẽ nào là chủ nhà?”.
Cố Giai Lệ hơi tò mò, đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông mặc vest trắng, vóc người cao gầy, khoảng hơn ba mươi tuổi, nét mặt tươi cười.
Đằng sau lưng anh ta còn có sáu gã đàn ông áo đen, có vẻ là vệ sĩ.
Nhìn thấy đội hình này, Cố Giai Lệ vô thức lùi về sau mấy bước, vẻ mặt căng thẳng.
“Cô Cố Giai Lệ, cô đừng sợ”.
Người đàn ông mặc áo vest trắng dẫn đầu cười lịch sự với Cố Giai Lệ, vội nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là tổng giám đốc của Công ty giải trí Thiên Phú – Hồ Lượng.
Đây là danh thiếp của tôi”.
Hồ Lượng nói xong, đưa tới một tấm danh thiếp bằng hai tay, trông vô cùng khách sáo.
Cố Giai Lệ thấy thái độ người kia ôn tồn mới thả lỏng hơn, nhận lấy danh thiếp.
“Công ty giải trí Thiên Phú?”.
Cô nhìn qua danh thiếp, suy nghĩ một lúc, lập tức phản ứng lại.
Công ty giải trí Thiên Phú không phải là công ty giải trí mới mở ở Lư Thành gần đây sao? Nghe nói cổ đông lớn đằng sau là Ngô Quảng Phú, người giàu nhất Lư Thành.
Mặc dù nội tình và danh tiếng của công ty giải trí này không bằng các công ty giải trí lớn như Anh Hoàng, Hải Nhuận, nhưng quy mô không hề nhỏ hơn những công ty này, có tiềm lực rất lớn trong tương lai, chỉ mới mở được hai tháng đã thu hút không ít ngôi sao có nhiều người hâm mộ trong giới giải trí về công ty.
Hơn nữa, khác với những công ty lâu đời khác, Công ty giải trí Thiên Phú luôn dốc sức phát triển người mới.
Cố Giai Lệ cũng từng định đến thử giọng ở Công ty giải trí Thiên Phú, nhưng một mặt cô lo mình sẽ thất bại, mặt khác lại cảm thấy mình không có quan hệ gì, vào công ty khó tránh khỏi khó khăn, nếu không bán mình thì không thể hơn những người có quan hệ được, cho nên cuối cùng đã từ bỏ ý nghĩ đó.
Nhưng bây giờ, người của Công ty giải trí Thiên Phú lại chủ động tìm đến.
“Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì không?”.
“Cô Cố Giai Lệ, là thế này”, Hồ Lượng giải thích: “Tôi là cựu học sinh trường Tam Trung, xem như là đàn anh của cô.
Hôm nay là lễ kỉ niệm mười năm của trường, tôi cũng đến tham gia tiệc tối và nghe được màn biểu diễn tuyệt vời của cô”.
“Tôi không chỉ là Tổng giám đốc của công ty mà còn kiêm việc tìm kiếm ngôi sao, tôi cho rằng với ngoại hình và giọng hát của cô hoàn toàn có thể trở thành ca sĩ hạng nhất của Hoa Hạ, tương lai tiến ra quốc tế cũng không phải không có khả năng.
Vậy nên tôi đánh liều đến đây, muốn mời cô gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú của chúng tôi”.
“Tôi có thể hứa với cô, chỉ cần cô đồng ý gia nhập với chúng tôi, điều khoản hợp đồng sẽ kí kết theo ý muốn của cô.
Không chỉ vậy, công ty chúng tôi cũng sẽ dùng hết sức giúp cô nổi tiếng”.
“Đây là bản hợp đồng mà tôi mang đến, cô có thể xem trước.
Nếu có chỗ nào thắc mắc hoặc không hài lòng, cô có thể bàn bạc với chúng tôi sửa đổi cho đến khi nào cô hài lòng thì thôi”.
Hồ Lượng tha thiết nói: “Chúng tôi chân thành hi vọng cô có thể gia nhập!”.
Nhìn hợp đồng trước mắt, Cố Giai Lệ gần như không thể tin được, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Cô cũng từng mơ tưởng có một ngày chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sẽ đến với cô, nhưng theo thời gian trôi đi, cô biết loại ảo tưởng này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi.
Nhưng bây giờ “chiếc bánh” đã thật sự rơi xuống ngay trước mắt, hơn nữa còn rơi trúng cửa.
“Sao vậy?”.
Diệp Thiên xuất hiện đúng lúc, cậu giả vờ không biết, cố ý hỏi.
Lúc này, Cố Giai Lệ mới như tỉnh lại từ trong mơ, kể lại sự việc cho Diệp Thiên nghe.
Diệp Thiên bùng nổ diễn xuất, vẻ mặt đầy “phấn khởi” và “vui mừng”.
“Thật à Giai Lệ? Người của công ty giải trí đến tìm em ký hợp đồng sao?”.
Cậu vỗ vai Giai Lệ, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, biểu cảm nghiêm túc.
Danh Sách Chương: