Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 660: Chấn động thế giới ngầm

Quân bộ tỉnh Xuyên Hoa Hạ, Lương Long Đình đang liên lạc với nhân viên tình báo bí mật, để bọn họ nhanh chóng đi tìm hiểu tình hình biên giới nước Y - Trung Đông, đồng thời ông ta cũng liên lạc với các lãnh đạo tối cao của bốn tỉnh, cùng nhau trao đổi chuyện này, chuẩn bị kế hoạch cứu viện Diệp Thiên.

“Cái gì? Có người bố trí mai phục tại Trung Đông, dự định đối phó với tướng Diệp?”

Không ít tướng của bốn tỉnh xung quanh tỉnh Xuyên từng nghe đến tên tuổi Diệp Thiên, đều tỏ ra cực kỳ khiếp sợ.

“Là ai to gan như vậy? Là Sa Quốc, Anh Đình, Pháp Bang? Hay là Hợp chúng?”

Không ít người đưa ra nghi vấn, đều mang theo giọng điệu nghiêm trọng.

Bọn họ là tướng quân của nước lớn hiện giờ, vì vậy vô cùng hiểu rõ những vũ khí khủng bố và thủ đoạn đáng sợ mà các cường quốc quân sự hiện giờ đang sở hữu, ngoài Hợp chúng và Sa Quốc mạnh nhất ra thì Anh Đình và Pháp Bang cũng cực kỳ lớn mạnh, đều có rất nhiều thủ đoạn hạn chế võ giả tuyệt đỉnh hiện giờ.

Nghe nói, lúc trước Pháp Bang và Anh Đình đã từng điều động quân đội giết chết không dưới năm cao thủ vương cấp, mười mấy người cảnh giới siêu phàm, phương pháp tác chiến nhằm vào võ giả của mỗi quốc gia đều cực kỳ hoàn mỹ.

Hơn nữa lần này Diệp Thiên bị nhử vào Trung Đông, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị từ trước. Một khi Diệp Thiên bước vào vòng vây, vậy chờ đợi cậu chính là tấn công bằng hỏa lực vô cùng vô tận, không ai biết rốt cuộc đối phương sẽ điều động bao nhiêu lực lượng quân sự đến đối phó với Diệp Thiên.

Diệp Thiên là tướng mạnh của Hoa Hạ, còn là người sở hữu huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc, cũng là chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, là của cải vô giá của Hoa Hạ, tầm quan trọng cực lớn. Một khi Diệp Thiên thật sự bị những cường quốc này tiêu diệt, đồng nghĩa với việc Hoa Hạ phải chịu tổn thất cực lớn, không thể đo đếm được.

Những gì bọn họ đang nghĩ bây giờ là, dưới tình huống không làm xáo trộn cục diện Trung Đông, dốc hết tất cả khả năng bảo vệ Diệp Thiên.

“Ting ting!”

Sắc mặt Lương Long Đình đầy nặng nề, đang mở cuộc họp với mấy vị tướng quân, nghiên cứu thảo luận phương pháp đối phó, lúc này đột nhiên có tiếng điện thoại truyền đến.

Ông ta nhận điện thoại, tin tức đối phương truyền đến khiến đồng tử ông ta co rụt lại.

“Cái gì? Ba nghìn bộ đội đặc chủng có võ trang, hai mươi tư chiếc xe bọc thép, năm chiếc xe bọc thép hỏa tiễn, mười lăm chiếc xe tăng hạng nặng, hai mươi mốt chiếc máy bay trực thăng Cobra, mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh?”

Đây là tin tức báo cáo mà ông ta lấy được từ tiền tuyến, tiếng nói của ông ta không nhỏ, rất nhiều tướng quân đang kết nối với ông ta đều nghe thấy rõ ràng, đã có không ít người lộ vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt.

Ba nghìn bộ đội đặc chủng có võ trang, riêng đội này đã đủ để tiêu diệt một vị cao thủ võ tôn rồi. Mà hai mươi tư chiếc xe bọc thép, xe bọc thép hỏa tiễn, xe tăng hạng nặng thì đủ để uy hiếp đến tính mạng một vị cao thủ cảnh giới siêu phàm có tu vi lớn mạnh.

Mà hai mươi mốt chiếc máy bay trực thăng Cobra, hoàn toàn đủ để tiến hành chiến thuật tấn công bằng hỏa lực đối với một đất nước nhỏ, cho dù là vương cấp cũng phải nhượng bộ ba phần.

Kinh khủng nhất chính là, còn có mười chiếc máy bay trực thăng siêu thanh? Đây là cái gì?

Đây không phải là phục kích, mà chính là mưu sát và hủy diệt một cách trắng trợn.

Đối mặt với đội hình như vậy, cho dù là những cao thủ vương cấp thống trị thế giới trăm năm trước, sợ rằng cũng phải tuyệt vọng.

Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đối mặt với lực lượng quân đội vũ trang như này, cho dù vương cấp cũng không tránh khỏi cái chết.

Bàn tay Lương Long Đình khẽ run rẩy, điện thoại sắp trượt xuống nhưng ông ta là thống soái tối cao của quân bộ tỉnh Xuyên, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, mang theo mấy phần mong chờ hỏi.

“Tướng Diệp đâu? Tìm được cậu ta rồi chứ?”

Câu ‘tìm được cậu ta’ này của ông ta có thể là tìm được con người cậu ta, cũng có thể là tìm được thi thể cậu ta, đương nhiên, ông ta càng hi vọng có thể tìm được Diệp Thiên, cứu cậu rời đi hơn.

Đầu bên kia điện thoại vẫn đang tiến hành báo cáo, rất nhiều tướng quân đều nhìn thấy biểu cảm của Lương Long Đình bên trong video, đầu tiên là nghiêm trọng, sau đó là mở to hai mắt, vẻ mặt rung động, cuối cùng là hơi há miệng, giống như nghe được chuyện khó tin gì, sững sờ ngồi trên ghế.

“Cậu nói cái gì? Tôi lệnh cho cậu lập tức, lập tức thuật lại hoàn chỉnh một lần nữa cho tôi!”

Ông ta nghe xong, đột nhiên cất cao giọng, gần như là hét lên, yêu cầu nhân viên tình báo bên kia điện thoại báo cáo tình huống lần nữa.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc ông ta cũng buông điện thoại xuống, không nhịn được bật cười ra tiếng.

“Tướng Lương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tướng Diệp xảy ra chuyện gì sao? Hay là vẫn còn một con đường sống?”

Nhìn thấy phản ứng của Lương Long Đình, rất nhiều tướng quân đều vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi.

Lương Long Đình sắp xếp lại cảm xúc, day day huyệt thái dương, lúc này mới nói với mọi người.

“Theo tình báo từ tiền tuyến nói, tướng Diệp, một mình phá tan đội ngũ võ trang gồm ba nghìn người, phá hủy toàn bộ xe bọc thép, xe bọc thép mang đạn hỏa tiễn, xe tăng hạng nặng của đối phương, toàn bộ bị quét sạch không còn một người!”

“Hai mươi mốt chiếc máy bay trực thăng Cobra bị Diệp Thiên chém rơi toàn bộ, mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều bị một mình tướng Diệp phá hủy!”

“Theo tin tình báo đáng tin cậy từ đám người Hắc Tháp truyền đến, bọn họ đã ngồi trên máy bay cứu viện rời khỏi Trung Đông rồi, tướng Diệp cũng đã rời khỏi biên giới nước Y, bình an vô sự!”

Ông ta nói rõ ràng từng câu từng chữ, không thiếu một từ, biểu cảm các tướng quân còn lại trong cuộc họp video đều thay đổi. Đến cuối cùng, những tướng quân đứng đầu tỉnh Xuyên, khống chế một phương này đều có biểu cảm khoa trương hơn Lương Long Đình trước đó mấy phần.

Bọn họ vừa nghe thấy cái gì?

Một người phá nghìn quân!

Đây còn không chỉ là phá tan quân đội võ trang, mà chính là hoàn toàn tiêu diệt quân đội trang bị quân sự cao cấp có trang bị vũ khí hạng nặng. Không dừng ở đó, còn phá hủy toàn bộ máy bay trực thăng Cobra và máy bay chiến đấu siêu thanh có khả năng tác chiến trên không trung đứng hàng đầu thậm chí là đỉnh cao của thế giới!

Như này đã không thể xưng là võ giả, nên nói là siêu nhân mới đúng!

Trong video rất nhiều tướng quân đều ngây người rất lâu, lúc này mới trăm miệng một lời, phát ra tiếng cảm khái.

“Trò đùa này cũng lớn quá rồi!”

Trên mặt Lương Long Đình đều là tươi cười, nói với mọi người: “Chuyện đã kết thúc, trước hết kết thúc cuộc họp video lần này ở đây!”

Ông ta nói xong, khép máy tính lại, không kiềm chế được nét vui sướng ở trên mặt.

“Diệp Thiên à Diệp Thiên, rốt cuộc cậu còn muốn mang đến bao nhiêu kinh ngạc vui mừng cho chúng tôi?”

Nhất là nghĩ đến một mình Diệp Thiên giải quyết hai mươi mốt chiếc máy bay trực thăng Cobra và mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh, trong lòng ông ta lại càng sảng khoái.

Lần này, cho dù là những cường quốc quân sự hiện giờ cũng phải giậm chân tức giận rồi nhỉ?

Trận chiến xảy ra ở Trung Đông này đại diện cho cuộc chiến trực diện giữa võ giả và quân đội, những cao thủ cảnh giới siêu phàm quan sát trận chiến kia đã không thể nhẫn nhịn, bắt đầu sục sôi nhả tin tức này lên trang web Cao thủ quốc tế.

Vô số diễn đàn bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của trang web Cao thủ quốc tế, các bài viết với tiêu đề ‘Người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới trực diện đối đầu với quân đội’, ‘Diệp Lăng Thiên đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh’, ‘Diệp Lăng Thiên đánh bại âm mưu ám sát của cường quốc nào đó’… trực tiếp leo lên hot search của trang web, trở thành chủ đề chạm tay có thể bỏng.

Trang web Cao thủ quốc tế và trang web Sát thủ thế giới lại càng sôi nổi, vô số ‘yêu ma quỷ quái’ thi nhau ra mặt phát biểu, mà trong đó, còn có rất nhiều gương mặt mới cùng với tài khoản mười mấy năm qua chưa từng đăng nhập, liên tục xuất hiện.

Trong khoảng thời gian ngắn, thế giới ngầm lại chấn động lần nữa!
Chương 661: Toàn dân được biết

“Cái quái gì vậy? Một mình Diệp Lăng Thiên đánh rơi mười chiếc máy bay trực thăng siêu thanh? Đang nói nhảm hả!”

Trên diễn đàn, một cao thủ cảnh giới siêu phàm dùng tài khoản phát biểu cái nhìn của mình.

“Tôi cũng cảm thấy đều là khoe khoang khoác lác, tất cả mọi người đều là võ giả, có ai không biết quân đội hiện đại hóa đáng sợ nhường nào, dù mạnh như các vương cấp trăm năm trước cũng bị ép đến rúc đầu rụt cổ không dám đi ra, hay ngay cả viện trọng tài và giáo triều cũng không dám va chạm với cường quốc hiện giờ. Chỉ dựa vào một mình Diệp Lăng Thiên mà cũng dám đối đầu với những vũ khí chiến tranh khoa học kỹ thuật cao này, hơn nữa còn thắng? Cho dù muốn tâng bốc Diệp Lăng Thiên thì cũng tâng bốc quá rồi!”

Một vị cao thủ cảnh giới siêu phàm mới lên cấp cũng dùng tài khoản phát biểu, bày tỏ nghi ngờ dữ dội đối với chuyện này.

“Đúng vậy, Diệp Lăng Thiên mạnh mẽ, điều này thì tôi không phủ nhận. Dù sao cũng là cao thủ nghịch thiên từng tiêu diệt một nửa số trưởng thẩm phán của viện trọng tài, cậu ta cũng là thần tượng của tôi, nhưng muốn khoe khoang bậy bạ, tôi tuyệt đối không chấp nhận!”

Một cao thủ võ tôn cũng đang ra sức phát biểu ý kiến của mình.

“Thôi đi, đều là một đám thủy quân* tôn sùng Diệp Lăng Thiên một cách mù quáng nói lung tung, một người phá tan đội ngũ võ trang ba nghìn người, tôi còn có thể chấp nhận, nhưng đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh, chuyện này quả thật hoang đường!”

*thủy quân: những người được trả tiền để bình luận trên Internet theo yêu cầu.

Những người này thi nhau phát biểu ý kiến, nhưng phần lớn đều cảm thấy tin tức Diệp Thiên đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh là ngu xuẩn không chịu nổi, hoàn toàn không thể tin tưởng. Các thành viên trên trang web Cao thủ quốc tế đều mang thái độ nghi ngờ, mà gần như hơn 95% người đều post bài bày tỏ thái độ nghi ngờ và không tin đối với chuyện này.

Nhưng vào lúc này, một vị cảnh giới siêu phàm Trung Đông tận mắt nhìn thấy trận chiến của Diệp Thiên ngày đó dùng tài khoản lên tiếng.

“Chuyện này là chính xác một trăm phần trăm, chúng tôi tận mắt nhìn thấy, lúc ấy còn có đại nhân Odom từng xếp thứ mười chín trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới có mặt!”

Người này vừa trả lời, tin nhắn lập tức như bom phát nổ, khiến cho tất cả mọi người thi nhau đến bình luận dưới bình luận.

“Ông nói ông nhìn thấy thì là nhìn thấy sao? Ông nói ông tận mắt nhìn thấy thì đúng là tận mắt nhìn thấy à?”

“Odom gì chứ, bản thân Odom cũng chưa từng xuất hiện chứng minh chuyện này, ông nói mà không có bằng chứng, sao chúng tôi có thể tin đây?”

“Đúng vậy, muốn nói gì thì cũng phải đưa ra bằng chứng, nếu không thật khiến người ta khó mà tin được!”

Bên dưới thi nhau dùng bàn phím làm vũ khí để phản đối hắn ta, gần như không có người nào đồng ý với lời hắn ta nói.

Mặc dù cao thủ cảnh giới siêu phàm này tức giận, nhưng vì trên internet nên đành bó tay, nắm đấm đánh không lại bàn phím, chỉ có thể nén giận mà không thể làm gì khác hơn.

Khi mọi người ở đây tranh cãi ầm ĩ đến không thể gỡ ra nổi, banner trên cùng của trang web Cao thủ quốc tế bất chợt bắn ra một hàng chữ lớn sáng chói.

“Video Diệp Lăng Thiên – Người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới chém rơi máy bay chiến đấu siêu thanh!”

Một loạt banner cỡ chữ lớn cực kỳ bắt mắt nhảy ra, gần như tất cả võ giả trước máy tính đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, không một ai do dự, tất cả mọi người đều ấn vào.

Ấn vào liên kết, nhảy sang trang khác, một video cực kỳ rõ nét đập vào tầm mắt mọi người.

Trong video là mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh tăng tốc bay về phía trước, đến gần một thành trấn bỏ hoang mà mười giây sau, một tia sáng trắng từ trong thành trấn vụt ra, dùng tốc độ đủ để sánh ngang với máy bay chiến đấu siêu thanh mà xuyên qua, phá hủy toàn bộ mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh, từ đầu đến cuối chỉ mất ba mươi giây, mười ánh lửa nổ tung giữa không trung.

Lại qua nửa phút, một tia sáng màu xanh lam từ trong thành trấn xông ra, trực tiếp bay lên trời cao, góc độ và vị trí quay video ở khá xa, nhưng cũng không ảnh hưởng chuyện mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một bóng hình được bao phủ bởi vầng sáng màu xanh lam, lờ mờ có thể nhìn thấy khuôn mặt, là một chàng trai trẻ.

Chàng trai dừng trên không trung, sau đó tia sáng trắng kia quay ngược trở về, biến mất tại đỉnh đầu chàng trai, đến đây video cũng kết thúc!

Độ dài của video tổng cộng ba phút bốn mươi giây, mà nội dung trong đó lại khiến cộng đồng mạng chấn động.

Lúc này những người nghi ngờ, dùng giọng điệu mỉa mai trước đó đều im bặt, trang web Cao thủ quốc tế và trang web Sát thủ thế giới chìm trong im lặng hơn mười giây, sau đó những dấu chấm than nối thành hàng dài thi nhau xuất hiện trên diễn đàn.

“Trời ơi, thật sự có người chém rơi máy bay chiến đấu siêu thanh?”

“Mẹ nó, bóng hình màu xanh lam kia chính là Diệp Lăng Thiên sao?”

“Chắc chắn là Diệp Lăng Thiên, không phải trước đó có người từng miêu tả Hộ Thân Canh Khí của Diệp Lăng Thiên chính là màu xanh lam sao?”

“Chúa ơi, đùa cái gì vậy? Cho dù là vương cấp cũng chưa từng nghe nói là có thể chém rơi máy bay trực thăng, Diệp Lăng Thiên là quái vật à?”

“Oa, tôi muốn xin lỗi vì lời nói lúc trước của mình, Diệp Lăng Thiên vô địch, Đế Vương Bất Bại vô địch!”



Cho dù là giới sát thủ hay giới võ đạo, hai diễn đàn đều đang sôi trào, cái tên Diệp Thiên lại lần nữa xuất hiện trên banner đầu trang web. Về phần video kia, trong nháy mắt lượt xem đã đột phá con số mấy triệu, gần như mỗi một võ giả, cho dù tu vi mạnh hay yếu, chỉ cần có tài khoản của trang web thì tất cả đều ấn vào xem.

Căn cứ Ám Bộ ở thủ đô, một cô gái mặc trang phục luyện võ đang luyện tập thái cực truyền thống, mỗi một chiêu thức đều như mây bay nước chảy, không có bắt đầu cũng không có kết thúc, khí kình trong lòng bàn tay cô ta liên miên không dứt, vô cùng có phong thái của người tài giỏi, tu vi không hề thua kém mấy thiên tài đứng đầu giới võ đạo Hoa Hạ như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh…

Khi cô ta đang luyện võ, một cô nhóc lanh lợi ôm laptop từ bên ngoài chạy vào.

“Chị Nhân Huyên, chị mau đến xem, trang web Cao thủ quốc tế lại có tin tức mới!”

Cô gái trẻ tuổi đang luyện thái cực chính là thành viên Ám Bộ từng gặp Diệp Thiên một lần lúc trước, là rường cột trong thế hệ trẻ Ám Bộ - Tiết Nhân Huyên.

Tiết Nhân Huyên không dừng động tác, vẻ mặt lạnh lùng.

“Tin tức với không tin tức gì chứ, không phải chỉ là những tên kia nói xằng nói bậy, khoác lác rằng Diệp Lăng Thiên có thể đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh sao, có gì đáng xem!”

“Mà nhóc con em đấy, cả này không chăm chỉ luyện võ, uổng phí thiên phú tốt như vậy, tuyển em vào Ám Bộ là muốn bồi dưỡng em trở thành rường cột, em thì hay rồi, mỗi ngày chỉ chú ý đến mấy tin tức không đúng sự thật này!”

Lúc trước cô ta và Lý Thương Sinh cũng là thành viên Ám Bộ, cùng nhau đến tận cửa tìm Diệp Thiên nói chuyện, muốn kìm hãm cậu nhưng cuối cùng lại bị Diệp Thiên đuổi đi. Cô ta lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên phải chịu tủi nhục đến vậy, nên bây giờ nhắc đến Diệp Thiên, cô ta chưa bao giờ có sắc mặt tốt.

Cô nhóc bĩu bĩu môi nhỏ, rõ ràng hơi không phục, sau đó ngước đầu lên, bướng bỉnh nói: “Tin tức không đúng sự thật gì chứ, bây giờ trên mạng đều truyền ầm lên rồi, ngay cả video quay lại cũng có rồi, Diệp Lăng Thiên thật sự dùng một chiêu chém rơi mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh!”

“Video?”. Sắc mặt Tiết Nhân Huyên hơi thay đổi, nhìn về phía màn hình máy tính, cô nhóc cũng ấn mở đường liên kết video ra.

Sau khi cô ta xem hết video, lập tức ngây ngẩn cả người.

Cô ta từng gặp Diệp Thiên một lần, mặc dù chỉ lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của bóng hình màu xanh lam trong video này, nhưng nhìn đường nét tổng thể, cô ta vẫn nhận ra được người này quả thật là Diệp Thiên.

“Video này không phải là cắt ghép đấy chứ?”

Cô ta dùng giọng không dám tin hỏi ra.

Cô nhóc tự tin lắc đầu: “Khi video vừa xuất hiện, em cũng nghi ngờ như vậy nên đã kiểm tra rồi, video không hề có bất kỳ dấu hiệu cắt ghép nào, đều là quay chụp thật sự, hơn nữa còn dùng máy quay phim lỗ kim cao cấp cực kỳ sắc nét quay lại!”

Tiết Nhân Huyên nghe vậy, khiếp sợ vô cùng, sắc mặt cũng trở nên bối rối.

Cô ta không ngờ cái tên khiến người ta chán ghét kia lại mạnh đến vậy, còn có thể cứng đối cứng với máy bay chiến đấu siêu thanh!

Mà chuyện này không chỉ dừng ở đây thôi.

Mấy tỷ cư dân mạng trên toàn thế giới, vào ba giờ chiều ngày mùng bảy tháng mười, các trang mạng xã hội lớn, các diễn đàn truyền thông lớn, đều sôi nổi thảo luận về một hot search.

Siêu nhân đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh!

Mà bên trong hot search chính là toàn bộ quá trình Diệp Thiên dùng một chiêu đánh rơi mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh. Trên toàn thế giới, dù là học sinh tiểu học bình thường nhất cũng đã lên mạng xem video này.

Trong lúc nhất thời, vô số người điên cuồng chia sẻ, làm mới dữ liệu truy cập cao điểm và lịch sử ghi chép của các trang web lớn, video Diệp Thiên đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh trực tiếp trở thành top tìm kiếm trên toàn mạng, toàn bộ người dân đều được biết.
Chương 662: Thời đại bùng nổ

“Trời ơi, đây là cái gì vậy, siêu nhân sao?”

Trong quán bar, một thanh niên nhuộm tóc xanh nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính với vẻ kinh hãi.

Mấy thanh niên đang chơi điện tử ở bên cạnh cũng quay đầu lại và sà tới màn hình máy tính.

Trang mạng mà họ vừa đăng nhập vào là trang web qiandu. Một đoạn video được đẩy lên phần tìm kiếm hot nhất, trở thành video được tìm kiếm nhiều số một. Dòng chữ bên trên miêu tả là “Siêu nhân chiến đấu với máy bay chiến đấu siêu thanh!”

Nội dung của video thì là bọn họ nhìn chăm chăm vào một bóng hình màu lam xuất hiện trên màn hình sau đó tái mặt với vẻ không dám tin.

“Là giả phải không, không thể nào? Làm gì có người như vậy tồn tại chứ, lại còn hạ gục cả máy bay chiến đấu siêu thanh nữa!”

Ngoài bọn họ ra, những người khác trong quán cùng đồng loạt lên tiếng, rõ ràng là bọn họ cũng vừa xem video xếp số một bảng tìm kiếm.

“Video này nhìn là biết đã thêm hiệu ứng, làm gì có thật, thật buồn cười!”

“Đúng vậy, mấy cái trò lừa người này còn có thể nhận được lượt tìm kiếm hot sao. Còn có bao nhiêu người chia sẻ nữa, thật nực cười.

Không ít người bàn luận, tất cả đều tỏ vẻ khinh thường, thế nhưng những người có kiến thức chuyên môn hoặc là những người làm về phương diện này thì đều nhìn chăm chăm vào video với vẻ kinh hoàng.

Bởi vì bọn họ biết, video mà đã qua đồ họa thì không thể nào chân thực như vậy được, chất lượng hình ảnh sẽ không thể như thế.

Ánh lửa và âm thanh nổ của máy bay chiến đấu, ánh sáng màu lam với tốc độ vượt trội, tất cả đều là thật. Video này chắc chắn không hề qua xử lỷ.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nội cùng của video là thật hoàn toàn, ánh sáng màu xanh kia đúng là đã lướt qua hàng chục chiếc máy bay chiến đấu và còn bay trong không gian.

“Thật…sự là siêu nhân sao?”

Vô số người có suy nghĩ như vậy.

Trong Học viện nghệ thuật Kim Lăng, tại tòa nhà của nữ sinh,một cô gái xinh đẹp dịu dàng đang đọc sách bên cửa sổ, thi thoảng có vài chú chim bay lướt qua nhưng cô gái không hề có phản ứng gì, chỉ nhìn vào cuốn sách trước mặt “Người diễn viên tự tu dưỡng”

Cô gái chính là Cố Giai Lệ. Từ khi cô ấy trèo lên con thuyền của Công ty giải trí Thiên Phú thì đã một bước lên trời, trở thành một trong bốn hoa khôi mới của trường. Trong các diễn viên và ca sĩ Hoa Hạ thì khí chất của cô cũng chỉ đứng sau thiên hậu cấp quốc tế Kỷ Nhược Tuyết mà thôi.

Lúc này cô đã phát hành mười album, tổng cộng là 96 bài hát và bước vào thời kỳ hoàng kim, thời kỳ đỉnh cao.

Công ty giải trí Thiên Phú cũng vì lượng tương tác lớn mà định mở buổi nhạc hội cho cô, lưu diễn khắp nơi thuộc Hoa Hạ nhưng bị cô từ chối.

Ngoài hát ra thì cô không còn tài nghệ nào khác, mà nhạc hội thì cần phải có sự tập dượt với tiết tấu của sân khấu, có vũ đạo và cả sự quyến rũ riêng khi biểu diễn. Vì vậy cô thương lượng với công ty, mượn sức mạnh của công ty tới Học viện nghệ thuật Kim Lăng để học hỏi thêm nửa kỳ bồi đắp cho bản thân.

Và cô cũng đã tới Học viện được nửa tháng rồi.

“Woa, Giai Lệ mau tới xem cái này!”

Cô đang đọc sách thì một cô gái ngồi bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy với biểu cảm vô cùng kinh hoàng.

Cô gái mặc kệ chân trần, cứ thế giẫm xuống đất và chạy về phía Cố Giai Lệ, đưa chiếc ipad cho cô xem!"

“Giai Lệ, mau xem, siêu nhân này!”

Cố Giai Lệ im lặng nãy giờ, chỉ cầm một cuốn sách trên tay. Nghe thấy cô gái cùng phòng hô lên thì cười bất lực nhưng vẫn cúi đầu nhìn.

Cô bỗng co đồng tử.

“Đây là…”

Trên màn hình, một luồng sáng màu lam lao lên trời, đứng giữa không trung. Một khuôn mặt nhìn nghiêng xuất hiện trong ống kính nhưng cô cũng có thể đoán ra đó chính là Diệp Thiên.

“Anh Diệp Thiên!”

Cô chau mày, nhìn bóng hình trong màn hình với vẻ thất thần.

Tại Đại học Thủ Đô, Tiếu Văn Nguyệt với chiếc váy phong các Boho cùng với chị em đang đi trong khuôn viên trường. Một thanh niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô ta, cầm đàn ghita với đôi mắt sâu thăm thẳm thêm chút do dự và hát bài hát “Tiểu tình ca”

Những người xung quanh vỗ tay cổ vũ, rõ ràng là đã cảm thấy quen thuộc với chuyện này.

Người thanh niên vừa đi vừa hát, đến cuối cùng quỳ xuống trước mặt Tiếu Văn Nguyệt. Mấy sinh viên đi cùng lúc này cũng đưa cho người thanh niên một bó hoa hồng tươi.

“Tiểu Nguyệt, làm bạn gái của tôi nhé, có được không?”

Không ít cô gái xung quanh thấy cảnh tượng đó thì hét lên rồi nhìn Tiếu Văn Nguyệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ cũng như đố kỵ.

Người này chính là hoàng tử tình ca của trường, không chỉ hát hay mà đẹp trai, tuấn tú, khí chất ngời ngời, là bạch mã hoàng tử của không ít các cô gái.

Với lời tỏ tình của thanh niên, Tiếu Văn Nguyệt không làm gì chỉ cười lịch sự.

“Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi!”

Câu nói khiến cả hội trường đông cứng. Không ít người còn giống như nghe thấy tiếng gì đó rơi vỡ. Hoa tươi trên tay người thanh niên lập tức rũ xuống.

Tiếu Văn Nguyệt cùng hội chị em đi vòng qua thanh niên và bước tiếp với ánh mắt không hề thay đổi.

Những cô gái bên cạnh thì nhìn Tiếu Văn Nguyệt với vẻ bất lực. Đúng lúc này, tin tức trong nhóm khiến điện thoại rung lên. Cô ta mở ra và lập tức tái mặt.

“Trời ơi, Nguyệt Nguyệt cậu nhìn xem, có thật sự là siêu nhân không?”

Tiếu Văn Nguyệt quay nhìn đúng đoạn Diệp Thiên bay lên trời và đồng tử co lại.

“Là Diệp Thiên? Chuyện gì vậy?”

Chỉ mới có nửa ngày mà chuyện Diệp Thiên hạ gục mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh ở Trung Đông đã truyền khắp mạng xã hội, trở thành tin số một có nhiều lượt bình chọn nhất, phá kỷ lục những lượt tìm kiếm và vẫn không ngừng tăng lên.

Vì nội dung trong video mà Diệp Thiên được gọi là “Người mang ánh sáng xanh”, “Siêu nhân”, “thần tiên"…

Trên mạng, số người nhấn xem video không ngừng tăng, các hội nhóm điên cuồng chia sẻ và cũng vì video này mà trên mạng hình thành hai phe. Một phe cho rằng video là thuật, một phe cho rằng video là giả. Cả hai đều tranh luận không ngừng và vẫn chưa có kết quả.

Nhưng điều có thể chắc chắn là đã có rất nhiều người trên mạng biết về việc Diệp Thiên hạ gục máy bay chiến đấu siêu thanh.

Các tướng tinh có quyền lực của Hoa Hạ như Lương Long Đình cũng họp khẩn cấp về video. Trong phòng họp, bọn họ vạch ra một phương hướng tổng quát đó chính là không được để chuyện này lưu lại trên mạng nữa.

Bọn họ vận dụng mối quan hệ, cùng với vài công ty lớn về tìm kiếm mạng xã hội của Hoa Hạ chào hỏi cũng như làm quen với các doanh nghiệp lớn để có thể nhanh chóng xóa đi video này, ngăn chặn việc phát tán và đè độ nóng của chuyện này xuống.

Mỗi người bọn họ đều biết rất rõ ràng video này mà để người đời biết được thì có nghĩa là thế giới võ thuật sẽ thật sự được đưa vào nhận thức của người dân phổ thông.

Khắp nơi trên thế giới rất có khả năng vì chuyện này mà sẽ bước vào thời đại đa nguyên hóa.

Lương Long Đình tắt máy vi tính, dựa vào ghế, biểu cảm trầm tư và không khỏi lầm bầm.

“Diệp Thiên, cậu nên quay lại rồi!”

“Thời đại này vì cậu mà bùng nổ!”
Chương 663: Quy ước bị hủy bỏ

Tại nước Yisa ở Trung Đông, Diệp Thiên đang ngồi bên hồ bơi trong khách sạn Yellen và ngâm mình trong làn nước lạnh băng.

Mặc dù Yellen có rất nhiều hành khách, trong đó có không ít người ở tầng lớp thượng lưu của các nước nhưng không ai dám đến gần hồ bơi ngoài trời của khách sạn.

Trong phạm vi hàng trăm mét của hồ bơi, cứ ba mét là có một người mặc đồ đen canh chừng và khóa chặt cả trong và ngoài. Đây là đặc quyền mà mấy gia tộc của Yellen dành cho Diệp Thiên.

Trước đó Diệp Thiên đánh bại mấy người Ẩn Giả nên những người chủ chốt của các gia tộc này đã coi Diệp Thiên là thần linh. Vậy thì yêu cầu của Diệp Thiên có ai mà không dám nghe theo chứ?

Diệp Thiên san bằng đám vũ trang cũng như hỏa lực trên không ở vùng biên giới nước Yisa , không dừng lại ở đó cậu còn vội qua về Yellen, vì trận chiến này mà cậu bị hao tổn rất nhiều nguyên khí. Coi khắp Trung Đông cũng chỉ có Yisa thì cậu mới có thể được đảm bảo là không bị người khác làm phiền và yên tâm dưỡng bệnh.

Trên cơ thể cậu, từng vết màu trắng nhàn nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tất cả đều là mảnh vỡ từ những hỏa tiễn gây ra.

Những mảnh vỡ từ hỏa tiễn nổ ra tạo lực tấn công cực lớn, thậm chí còn mạnh hơn cả sức tấn công của súng đạn. Dù không thể xuyên qua Phệ Thiên Chi Thể nhưng cũng để lại những vết thương nông trên cơ thể cậu. Trongbể nước trong suốt, nhưng vết thương trắng này đang hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được và liền lại như màu da trước đây của cậu.

Diệp Thiên thả lỏng tứ chi, để cơ thể nổi trên mặt nước, nếu như nhìn kỹ bằng mắt thường thì sẽ phát hiện xung quanh Diệp Thiên có một luồng sáng kỳ lạ bao quanh. Luồng sáng này lưu chuyển trên cơ thể cậu giống như là đang hút linh khí ở trong làn nước vậy.

Cậu nhắm chặt mắt, biểu cảm vô cùng bình thản. Tinh thần chìm vào không gian xung quanh, cậu đã ở trong tư thế này một ngày một đêm rồi.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ cách mạng bụng bự được người mặc áo đen thả ra đang lật đật chạy về phía Diệp Thiên.

Đi tới bên hồ bơi, người này khẽ gập người trước Diệp Thiên.

“Đại nhân Lăng Diệp Thiên!”

Diệp Thiên khẽ mở mắt, chỉ hơi cử động miệng và thản nhiên nói: “Sao thế, có tin tức gì mới sao?”

Người đàn ông trung niên chính là chủ tịch của khách sạn Yellen, được mấy gia tộc lớn của Yellen dặn dò, thay Diệp Thiện thu thập thông tin và tư liệu của mạng lưới sát thủ trên trường quốc tế rồi tới báo cáo.

“Đại nhân Diệp Lăng Thiên, giai đoạn này không có nhân vật khả nghi nào ra vào Yellen. Phía Trung Đông, thế nhưng…”

Diệp Thiên không hề thay đổi sắc mặt: “Nói thẳng đi!”

Người đàn ông trung niên gật đầu, đặt Ipad lên bên cạnh bể bơi.

“Có một đoạn video liên quan tới đại nhân bị truyền lên mạng, giờ đã truyền khắp mạng rồi và có vẻ như đã khắp thế giới rồi”.

“Hả!”, nghe thấy vậy Diệp Thiên tỏ ra ngạc nhiên bèn mở mắt.

“Truyền trên mạng à? Đưa tôi xem!”

Không biết ông ta làm thế nào mà chiếc Ipad giống như được một bàn tay vô hình nâng lên và lơ lửng trước mặt Diệp Thiên.

Khi cậu nhìn thấy đoạn video được lan truyền điên cuồng trên mạng thì cuối cùng cũng hiểu ra.

“Hợp chúng quốc đi một nước cờ hay đấy”.

Cậu biết rất rõ, đoạn video này tới từ đâu. Đó là đoạn mà cậu bóp nát cái máy quay trên chiếc máy bay không người lái.

Nhưng cậu không ngờ đối phương lại chia sẻ video lên mạng. Dù cậu không lộ mặt, cũng không nhìn rõ nhưng điều này đồng nghĩa với việc khiến cậu rơi vào tầm mắt của người dân, trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của đám đông.

Điều mà cậu không hiểu là tại sao Hợp chúng quốc lại làm như vậy?

Diệp Thiên xem thêm vài trang mạng khác của nước Yisa, phát hiện đoạn video của cậu luôn xếp vị trí số một khiến cậu khóc dở mếu dở, nhất là những biệt hiệu dành cho cậu thì càng đa dạng hơn.

Để Ipad trở lại bờ hồ, Diệp Thiên nhắm mắt, nói với người đàn ông trung niên: “Vất vả cho ông rồi, giờ ông lập tức đi chuẩn bị cho tôi chút thuốc, toàn bộ là thuốc quý, càng lâu năm càng tốt.

Người đàn ông trung niên tỏ ra kinh ngạc. Đây là Yellen không phải Hoa Hạ, đối với những loại dược liệu thì bọn họ biết không nhiều thế nhưng cũng biết rõ là mấy gia tộc lớn luôn có lưu trữ.

Ông ta lập tức gật đầu, bắt đầu làm việc. Hồ bơi lại chìm vào im lặng. Lực tinh thần của Diệp Thiên cũng tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn.

Mạng võ thuật quốc tế, vì sự xuất hiện của đoạn video mà thực lực của Diệp Thiên được đưa lên bàn thảo luận và được những người mạnh khác lần lượt nghị luận.

“Có thể đánh bay máy bay chiến đấu siêu thanh thì thực lực của Diệp Thiên so với vương cấp của hàng trăm năm trước có khí còn mạnh hơn”.

“Cậu ta đã bước vào cảnh giới mà không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả nữa rồi. Sức mạnh của tu vi, chấn động thời đại. Cậu ta cũng trở thành người đầu tiên có thể chống lại quân đội, một trận chiến được đưa vào sách lịch sử!”

“Hừ, một tháng trước tôi đã nói Diệp Lăng Thiên đã bước vào vương cấp rồi, khi đó có người còn cố tình phản bác lại tôi. Giờ thì sao? Đến cả quân đội hiện đại được trang bị vũ trang cũng không còn là đối thủ của Diệp Lăng Thiên nữa.

Từng lời bình luận đều được viết đầy trong khu vực bình luận của diễn đàn. Lúc này ở nhà họ Diệp ở thủ đô, Diệp Tinh và Diệp Sơn cũng đang ngồi trước máy tính.

“Ông nội, lần này anh cả bị người khác quay lại, phát tán trên mạng, điều này có dẫn tới hỗn loạn không?”

Sự lo lắng của cậu ta không phải là không có lý. Mặc dù người luyện võ tồn tại nhưng đối với người bình thường của thế giới này thì bọn họ không biết đến sự tồn tại của họ.

Video lần này lan truyền điên cuồng trên mạng đồng nghĩa với việc đưa những người luyện võ ra màn hình lớn để cho người dân cùng nghiên cứu tìm hiểu.

Diệp Sơn chống gậy đứng lên, không hề trả lời, đang định rời khỏi màn hình máy tính thì bỗng một cơn ho từ trong máy tính vọng tới.

Diệp Tinh và Diệp Sơn đồng loạt quay đầu, đều co rụt đồng tử.

Ờ phía trên cùng của trang mạng võ thuật quốc tế, vài chữ tiếng anh đập vào mắt và tạo thành một hàng chữ màu vàng.

“The King?”

Diệp Tinh đọc chữ bằng tiếng anh nhưng không hiểu ý nghĩa. Còn Diệp Sơn thì rơi vào trầm lặng, sau đó kêu lên.

“The King? Vương cấp sao?

Diệp Sơn co đồng tử và tái mặt.

“Lẽ nào đây chính là bảng xếp hạng vương cấp?”

Không chỉ có hai người nhà họ Diệp chấn động mà hầu như những người luyện võ đang lướt trang mạng võ thuật quốc tế đều vô cùng kinh ngạc. Một vài người luyện võ lão làng, biết rõ lịch sử thế giới thì cũng phải nín thở, nhìn chăm chăm vào hai chữ tiếng anh trên mành hình và một hồi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn!”

Ở khu vực Tây Âu, trong một cung điện bí ẩn dưới lòng đất, một bóng hình đang đẩy cửa bước vào. Sau khi rảo bước, người này đi tới trước mặt 16 vị thẩm phán vương.

“Các vị vương thượng , có một chuyện mà tôi đặc biệt tới để thông báo!”

Người đàn ông trung niên mặc đồ trắng trầm giọng.

“Bảng xếp hạng vương cấp đã xuất hiện rồi!”

Câu nói vang lên khiến nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống. 16 vị vương thượng giống như những thanh kiếm sắc nhọn nhìn về phía ông ta. May mà ông ta có tu vi vương cấp, nếu không cũng đã bị bầu không khí chèn ép tới mức không thở nổi rồi.

Một trong 16 vị thẩm phán vương lập tức lên tiếng.

“VanVleet, tin này có xác thực không?”

Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng gật đầu với vẻ âm trầm.

Cung điện rơi vào im lặng một lần nữa, sau đó có một vị thẩm phán vương lên tiếng. Giọng nói như sấm rền.

“Truyền lệnh của tôi, bất luận là Đông Tây phương thì đều phải truyền tin tức này ra!”

“Quy ước vương cấp đã bị hủy từ hôm nay!"
Chương 664: Long Hoàng Định Thiên

Vùng Đông Hải, trong một khu rừng rậm rạp, mỗi cây trúc cao hai, ba mét và trải rộng hàng chục dặm.

Trúc ngập lối đi, trúc tạo thành tường, trong khu rừng trúc có một ngôi nhà gỗ nằm tít sâu. Thi thoảng thú hoang xuất hiện. Hóa ra ở đây cũng có người.

Ngôi nhà trông khá đơn sơn, toàn bộ được làm từ trúc. Hơn nữa không hề dùng thứ gì cố định mà chỉ liên kết bằng trúc. Giữa những cây trúc được xếp khít, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật kỳ diệu.

Bên ngoài căn nhà là vài đống củi. Một con dao được ghim trên khúc gỗ tròn, sâu ba phân, trông vô cùng ý vị.

Bên trong căn nhà gỗ, có vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản trông gọn gàng, không hề bị bụi. Nhìn có vẻ như đây là một người rất coi trọng việc này nhưng lại không nhìn thấy chủ nhân đâu.

Trước ngôi nhà, có một tảng đá đã mọc rêu nhưng dòng chức lớn thì vẫn đập vào mặt người khác một cách rõ ràng. Bên trên viết: “Thúy Vi Cư”

Ba từ này nhìn có vẻ bình thường nhưng thật ra mỗi một nét bút đều chứa đựng khí thế hừng hực. Một người nếu dừng bước ở đây thì nhất định sẽ cảm nhận được ngàn binh vạn mã đang dồn dập lao tới.

Trong rừng trúc, một bóng hình cao to đang bước đi chậm rãi. Trên đầu người này có sáu vết thương, râu dài bạc trắng, trên cổ đeo một chuỗi hạt, trong tay cũng có một chuỗi hạt đàm hương, miệng đang lầm bầm niệm kinh.

Mỗi bước của người này đều vô cùng chắc chắn nhưng không hề phát ra tiếng động, vô cùng huyền diệu.

Vài phút sau, người này ngồi bên ngoài ngôi nhà gỗ, chắp hai tay và đọc lớn.

“A Di Đà Phật!”

“Bạn từ xa tới mà không ra đón tiếp sao?”

Nếu lúc này Diệp Thiên mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra lão tăng này chính là đại sư Trí Đức trước đó đã ngăn Trương Chí Lăng bạo phát tu vi ở thủ đô.

Mà ông ấy còn có một thân phận khác, đó là bạn của Long Hoàng – một sự tồn tại đỉnh cao của Hoa Hạ.

Giọng nói vang vọng trong rừng trúc, không hề có uy lực quá lớn nhưng cũng khiến rừng trúc khẽ lung lay giống như âm thanh huyền diệu gây rung động.

Vẫn không hề có bất kỳ hồi âm gì. Đại sư Trí Đức dừng trước ngôi nhà chứ không hề bước vào.

Rừng trúc tiêu điều, đâu đâu cũng là dấu vết của sự va chạm. Đại sư Trí Đức để mặc gió thổi, chỉ đứng tại chỗ, lần tràng hạt và niệm Phật.

Một lúc sau, tầm nửa tiếng thì đại sư vẫn đứng nguyên ở đó.

Ở một nơi sâu trong rừng trúc, một bóng hình mơ hồ với bước đi tập tễnh xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, đầu tóc do nhiều năm chưa cắt rũ xuống vai và trông lòa xòa.

Người này vác một bó củi mới chặt trong rừng về. Bước đi khá điềm đạm trông giống như một người bình thường.

Nhưng điều khiến người khác tò mò là dù bước chân của người này giẫm lên lá trúc khô thì cũng không hề gây ra tiếng động.

Người này cứ thế đi lướt qua đại sư Trí Đức, rồi làm việc của mình, không hề có sự chào hỏi, giống như hoàn toàn không quen biết vậy.

Người đàn ông trung niên với đôi mắt sáng quắc, mặc đồ bằng vải bố, đến cả một chiếc ghế cũng không buồn kéo tới cho đại sư Trí Đức ngồi, càng không có ý hỏi đại sư lấy nửa câu, cứ thế xắn tay áo lên và bắt đầu bổ củi.

Con dao trong củi trong tay người này, mỗi một nhát bổ xuống chỉ để lại một vết chặt rất nông, chưa ghim tới cả ba phân giống như là không đủ lực.

Cây cúi mà vốn đàn ông trưởng thành bình thường chỉ cần bổ vài nhát thì người này bổ tới hai mươi phút. Sau đó tiếp tục lấy ra một cây khác và lặp lại động tác.

Trong quá trình đó, đại sư Trí Đức chỉ đứng bên cạnh, không hề có ý định đi tới. Ông cứ đứng bất động như thế.

Thời gian như lắng đọng, không có ai lên tiếng. Sau khi người đàn ông trung niên bổ hết củi thì cũng đã xế chiều.

Cuối cùng người này cũng hạ dao xuống, sau đó xếp gọn từng thanh củi mà mình đã bổ.

Mặc dù người này hừng hực bổ củi nhưng không hề bị bụi bẩn, năm ngón tay vô cùng linh động giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Một lúc sau, người này đã xếp lại thành một cái ghế, toàn bộ ghế do những thanh củi nhỏ xếp lại tạo thành, không hề có đinh hay là keo, cách làm như vậy dù có là thợ mộc cao cấp của thế giới thì cũng chưa chắc làm được.

Khi ghép xong ghế, người này mới khẽ cười, để lộ hàm răng trắng tinh và đẩy ghế về phía sau đại sư Trí Đức.

“Ghế mới, cầm tâm ý thì ngồi xuống mới vững!”

“Trí Đức, đợi lâu rồi"

Người này không gọi danh hiệu mà gọi tên của đại sư giống như cách trò chuyện của hai người bạn lâu ngày không gặp vậy.

Đại sư Trí Đức là người quản lý viện Đạt Ma của Cổ Thiếu Lâm, là một sự tồn tại khủng khiếp trên thế giới, tu vi thâm sâu khó lường, hơn nữa có thể dễ dàng chèn ép cả người có tu vi siêu phàm thần phẩm. Hàng trăm năm trước danh tiếng của ông đã vang vọng khắp nơi, 99% người của Hoa Hạ đều biết tới ông, vậy mà người đàn ông trung niên trông như người rừng này lại gọi ông bằng tên riêng.

Đại sư Trí Đức cũng mỉm cười, ngồi xuống không chút khách sáo.

“Bảy mươi năm qua, tay nghề của ông vẫn không thụt lùi nhỉ!”

Đại sư đặt một tay trước ngực, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên.

“Ha ha!”, người đàn ông trung niên tỏ ra vui mừng và lấy ra một bình rượu hồ lô.

“Hôm nay không chỉ có ghế mới mà còn có rượu ngon!”

Ông ấy lấy nút ra và uống một ngụm rồi đưa cho đại sư Trí Đức.

Vị cao tăng như đại sư Trí Đức xuất gia hàng mấy chục năm, không hề kiêng dè, ngửa cổ lên uống giống như kẻ thích thưởng rượu bên đường.

Ông ấy uống một ngụm lớn với vẻ mặt sảng khoái và tán tưởng: “Đúng là rượu ngon, không ngờ, những năm qua ngoài làm mộc thì ông vẫn còn giữ nguyên tài nghệ chưng cất rượu của mình. Thế này xem ra tôi phải uống vài năm mới được”".

Người đàn ông trung niên ngồi bệt xuống đất, đối diện với đại sư Trí Đức, hai người một người là nông phu nơi rừng núi, một người là đại sư, rất ít khi liên hệ nhưng lúc này thì dường như đã hình thành một điểm chung mà không cần phải giao lưu.

“Rượu này gọi là Thanh Tuyền Lưu Khê, tôi dùng nước suối trong động núi chưng cất nên đương nhiên là tuyệt phẩm thế gian rồi”.

Ông ấy không hề tự khen mình, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, sau đó đôi mắt khẽ dao động, nhìn lên chuỗi hạt Phật trên tay đại sư Trí Đức và bỗng phát hiện, trên chuỗi hạt này thiếu mất một viên.

Chính điều đó khiến đồng tử ông co rụt.

“Trí Đức, ông…”

Đại sư Trí Đức cười thản nhiên, sau đó cử động tay, lôi chuỗi hạt khiến chúng vỡ vụn.

“Trí Đức của hiện tại không được gọi là đại sư Trí Đức nữa rồi, nên gọi là…hành giả Trí Đức!”

“Tôi đã quyết định xuất thế, Long Hoàng, quyết định của ông thì sao?”

Người đàn ông ăn mặc luộm thuộm này lại chính là Long Hoàng trấn nhiếp Hoa Hạ một thời – Long Định Thiên.
Chương 665: Liên minh võ thuật xuất thế

“Long Hoàng, ông quyết định thế nào?”.

Đại sư Trí Đức nhìn về phía Long Định Thiên, ánh mắt sâu xa, giống như trở về bảy mươi năm trước, cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Bảy mươi năm trước, thời cuộc Hoa Hạ rối loạn, tàu chiến pháo lửa phương Tây tấn công vào Hoa Hạ không lâu thì vó sắt của Đảo Quốc cũng bắt đầu hoành hành ở lãnh thổ Hoa Hạ, có xu thế sắp chiếm trọn Hoa Hạ.

Trí Đức là cao tăng đương nhiên không thể chối từ việc nghĩa mà xuống núi, chuẩn bị dùng võ thuật tuyệt thế để cứu muôn dân khỏi khói lửa, chống đỡ sự xâm lược của các nước mạnh.

Người đầu tiên ông ấy gặp được sau khi xuống núi chính là Long Định Thiên.

Vào chiến tranh thế giới thứ hai, vương cấp đã ở ẩn ba mươi năm, nhưng điều đó không phải tuyệt đối. Hai người họ hợp tác với nhau, phát hiện ra sóng ngầm dưới con sông dài dằng dặc.

Viện trọng tài và giáo triều phương Tây đều có nhân vật vương cấp âm thầm lẻn vào Hoa Hạ, ngấm ngầm thúc đẩy cục diện thế giới. Ngay cả Đảo Quốc cũng có không ít quỷ thần mạnh mẽ, tu vi đạt đến vương cấp nhập vào xác các sĩ quan Đảo Quốc, mưu đồ lật đổ Hoa Hạ.

Hai người dứt khoát thành lập nên “liên minh võ thuật”, kết hợp với những môn phái mạnh lâu năm của Hoa Hạ như Long Hổ Sơn, phái Chính Nhất, Thượng Thanh Cung, bắt đầu giao đấu với những cao thủ cấp thế giới đó.

Trong trận chiến đó, Long Hoàng và đại sư Trí Đức đã kề vai tác chiến không biết bao nhiêu lần, đánh bại nhiều tồn tại vương cấp của Đảo Quốc và phương Tây, được những anh hùng giới võ thuật Hoa Hạ tôn sùng, tôn xưng là song hùng của liên minh võ thuật.

Nhờ thiên phú và thực lực đáng kinh ngạc của hai người họ, cộng thêm sự thức tỉnh nhiệt huyết và lòng hăng hái của đồng bào Hoa Hạ, kẻ xâm lược dần dần bị đuổi ra khỏi Hoa Hạ. Thế nhưng những vương cấp đã ở ẩn lại không rút lui.

Lúc đó có tổng cộng mười lăm vương cấp của phương Tây và Đảo Quốc vẫn còn nằm vùng ở các nơi trên Hoa Hạ. Mười người trong số đó đến từ viện trọng tài và giáo triều phương Tây.

Hai người Long Định Thiên và đại sư Trí Đức không nề hà gian khó, bôn tẩu giữa nước non Hoa Hạ, hành trình đâu chỉ là vạn dặm. Cuối cùng, bọn họ đã đuổi được những kẻ đó ra khỏi biên cảnh, thậm chí còn có vài người bị giết chết bởi tay bọn họ.

Vì tổn thất sức chiến đấu cực mạnh cấp thế giới, viện trọng tài nổi giận, lấy danh nghĩa quy ước vương cấp mà tiến hành thảo phạt Long Định Thiên và Trí Đức. Mười sáu Thẩm phán vương đến Hoa Hạ vây công Long Hoàng, chẳng hề giữ phong độ.

Cũng trong trận chiến đó, Long Hoàng bị mười sáu Thẩm phán vương vô cùng hùng mạnh ép buộc phải tháo chạy, Trí Đức cũng bị ba người Trưởng thẩm phán mạnh nhất viện trọng tài vây đánh bị thương.

Từ đó về sau, hai người một ở ẩn nơi rừng núi, một trở về chùa cổ, không có hành động gì lớn trong giới võ thuật Hoa Hạ nữa.

Thấm thoắt đã bảy mươi năm trôi qua, nhưng ở trong mắt Trí Đức, thời gian đó giống như vẫn hiện rõ trước mắt.

Hai mắt ông ấy sáng quắc, nhìn thẳng vào Long Định Thiên. Ông ấy nói bây giờ mình được gọi là “hành giả Trí Đức”, ý đồ đã vô cùng rõ ràng.

Đại sư ở lại chùa cổ, tụng kinh lễ Phật, tu thân dưỡng tính; còn hành giả đi khắp thế giới, hàng yêu phục ma, tạo phúc thế gian.

Đây chính là sự khác biệt giữa “đại sư” và “hành giả”.

Râu trên mặt Long Định Thiên bị gió lay động, ông ta không trả lời ngay, chỉ thản nhiên đáp: “Trận chiến năm xưa chắc ông hiểu rất rõ, nếu hai ta tùy tiện xuất thế, mười sáu Thẩm phán vương của viện trọng tài sẽ lại ra mặt lần nữa”.

Đại sư Trí Đức bật cười, không tán đồng: “Lẽ nào Long Hoàng vang danh thiên hạ lại sợ bọn khốn viện trọng tài đó sao?”.

Long Định Thiên hơi nghiêm ánh mắt, giọng nói nghiêm túc hơn.

“Tôi không hề sợ mười sáu người bọn chúng, nhưng nếu bây giờ chúng ta xuất thế thì cả Hoa Hạ, không, phải nói là cả thế giới sẽ trở thành chiến trường!”.

“Ông muốn nhìn thấy trận chiến vương cấp thứ hai bùng nổ sao?”.

Con ngươi trong mắt Trí Đức co lại, cũng nghĩ tới hậu quả đáng sợ đó.

Hai người bọn họ chính là nhân vật đại diện cho vương cấp của cả phương Đông. Một khi bọn họ xuất thế, mười sáu Thẩm phán vương của giới võ thuật phương Tây, cao thủ vương cấp đỉnh cao như giáo hoàng của giáo triều cũng sẽ xuất thế theo.

Mặc dù giáo triều và viện trọng tài là đối thủ của nhau, xem nhau như kẻ địch, nhưng bọn họ lại cùng là thế lực của phương Tây. Một khi hai bên phương Tây và phương Đông khai chiến, bọn họ chắc chắn sẽ đứng cùng một chiến tuyến.

Cuối cùng sẽ chỉ có một kết quả, đó là cuộc chiến tranh toàn diện giữa vương cấp phương Tây và phương Đông.

Đến lúc đó, cả thế giới đều sẽ bị cuốn vào chiến tranh. Một khi vương cấp chiến đấu với nhau, ảnh hưởng và sức phá hoại chắc chắn không thua kém gì chiến tranh của các nước lớn đương thời.

Bây giờ thiên hạ thái bình đã lâu, ông ấy biết Long Định Thiên có phải chịu uất ức một mình cũng không muốn hiện thân, dẫn đến chiến tranh lần nữa.

Đại sư Trí Đức trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Long Hoàng, tôi biết ông lo lắng điều gì”.

“Nhưng ông biết vì sao tôi quyết định xuất thế không?”.

Long Định Thiên nghiêng đầu nhìn lại, đợi ông ấy nói tiếp.

Đại sư Trí Đức đứng lên, nói tiếp: “Bởi vì bảng xếp hạng vương cấp xuất hiện lại rồi!”.

Lúc ông ấy dứt lời, một luồng khí xoáy cực mạnh cuốn lên, giống như nước lũ cuồn cuộn sắp nhấn chìm tất cả.

Rừng trúc đổ sụp từng mảng, lần lượt bị đổ gãy từ chính giữa kéo dài ra năm trăm mét, vết cắt trơn nhẵn như kính, giống như bị đao cắt.

Long Định Thiên âm trầm quay sang Trí Đức.

“Bảng xếp hạng vương cấp xuất hiện lại? Sao có thể chứ?”.

Bảng xếp hạng vương cấp với hai người họ mà nói có thể xem là một thứ vô cùng xa xưa.

Bảng xếp hạng này xuất hiện lần đầu là vào một trăm hai mươi năm trước. Đó là thời đại vương cấp cát cứ, thống trị thế giới.

Bảng xếp hạng vương cấp là liệt kê những cao thủ vương cấp đương thời thành một danh sách, sau đó thông báo cho thế giới.

Một trăm hai mươi năm trước, máy tính chưa phát minh, tin tức Internet cũng chưa phổ biến như bây giờ. Lúc đó, bảng xếp hạng vương cấp được thông báo cho giới võ thuật trên thế giới bằng phương thức liên lạc bí mật như mã Morse.

Từ sau trận chiến của vương cấp vào một trăm năm trước, quy ước vương cấp ra đời. Vương cấp thời đó lần lượt ở ẩn, bảng xếp hạng vương cấp cũng theo đó đóng lại. Trăm năm trôi qua, nó vẫn chưa từng được mở ra.

Cho dù là bảy mươi năm trước, ông ta và Trí Đức hợp tác chống lại vương cấp của viện trọng tài và Đảo Quốc cũng không thể khiến bảng xếp hạng vương cấp xuất hiện lần nữa.

Thế mà bây giờ, nó lại xuất hiện sao?

“Là vì Diệp Lăng Thiên!”.

Giọng nói của đại sư Trí Đức hơi xúc động.

“Vào ba ngày trước, ở biên giới nước Y vùng Trung Đông, Diệp Lăng Thiên đã một mình càn quét một đội quân vũ trang ba nghìn người, trong đó bao gồm mấy chục chiếc xe bọc thép và xe tăng hạng nặng!”.

“Sau đó, cậu ta lại chém rơi liên tiếp hai mươi mốt chiếc máy bay trực thăng Cobra, cuối cùng lại dùng lưỡi kiếm khí phong kín bầu trời, chém rụng mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh!”.

“Sau trận chiến đó hai ngày, cũng là ba giờ chiều ngày hôm qua, trang web Cao thủ quốc tế đã công bố tin tức bảng xếp hạng vương cấp mở ra lần nữa. Ông hẳn cũng biết đằng sau trang web Cao thủ quốc tế là ai. Ông ta quyết định mở lại bảng xếp hạng vương cấp, đồng nghĩa thế giới đã tiến vào một thời đại mới!”.

“Một thời đại lại thuộc về vương cấp lần nữa!”.

Chiến tích của Diệp Thiên được nêu ra qua lời kể của Trí Đức, vẻ mặt Long Định Thiên thay đổi liên tục. Đặc biệt là khi nghe tới Diệp Thiên chém rụng mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh, ông ta càng cảm thấy không thể tin được.

Bầu không khí im lặng mấy chục giây, cuối cùng Long Định Thiên cũng khôi phục vẻ mặt.

“Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng đã đi đến bước này rồi sao? Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu ta!”.

Ông ta nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên tia sáng rạng ngời.

“Năm xưa, cả hai người chúng ta mới có thể giương lên được lá cờ vương cấp phương Đông, mà bây giờ đã có thêm một Diệp Lăng Thiên!”.

“Chúng ta hãy xem xem cậu ta có thể mang lại niềm ngạc nhiên thế nào cho chúng ta!”.

“Tôi và ông mau mau xuống núi, liên lạc với những ông bạn cũ!”.

“Liên minh võ thuật đã im ắng bảy mươi năm, cũng đến lúc xuất thế rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK