Nghe thấy giọng điệu ngông cuồng kiêu ngạo của
Diệp Thiên, Tiêu Trường Hà không khỏi nhíu mày,
trầm ngâm nói: “Tiểu Thiên, bây giờ không phải là lúc thể hiện!”.
“Cậu xưng bá ở tỉnh Xuyên, lại là chủ tịch Tập đoàn
Lăng Thiên, đương nhiên là có chỗ dựa.
Tuy Tập đoàn
thương mại Viễn Thư của nhà họ Lạc không bằng Tập
đoàn Lăng Thiên, nhưng cũng không kém cạnh quá nhiều.
Chưa kể sau lưng hai nhà này còn có quan chức và quân
đội, đây không phài chuyện mà cậu có thể ứng phó được”.
Tuy Diệp Thiên là ông trùm đứng đầu tình Xuyên,
nhưng thứ này dù sao cũng không minh bạch, không thể
mang ra nói cho rő ràng được.
Còn thân phận ngoài sáng
của Diệp Thiên chỉ có mỗi chức chủ tịch Tập đoàn Lăng
Thiên.
Bất kể là Lạc Minh Thư hay Hứa Lương thì cũng
không sợ chủ tịch một tập đoàn.
“Ông Tiêu, ông không cần lo lắng chuyện này đâu”.
Diệp Thiên vẫn tỏ vẻ bình thản như không.
“Dù bọn họ muốn chơi kiểu nào thì Diệp Thiên cháu
cũng sẽ chơi đến cùng, chỉ nhà họ Lạc và nhà họ Hứa thì
vẫn chưa là gì với cháu cả”.
“Ngày mai mừng thọ, ông cứ yên tâm tổ chức, những
chuyện khác cháu sẽ tự giải quyết”.
Tiêu Trường Hà còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn
dáng vẻ thể thốt của Diệp Thiên, ông ta không khỏi lấy
làm hào hùng.
Diệp Thiên còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy,
chắc chắn phải có thủ đoạn hơn người, mà hiện giờ cậu
lại không coi nhà họ Lạc và nhà họ Hứa ra gì,
ông ta không khỏi suy đoán có khi nào Diệp Thiên vẫn còn giấu
con át chủ bài khác.
Nhưng ông ta khó mà tường tượng được rốt cuộc là
con át chủ bài nào có thể khiến cậu coi thường nhà họ
Lạc và nhà họ Hứa.
Ít nhất thì cho dù nhà họ Tiêu của ông
ta dốc hết toàn lực cũng chưa chắc có thể làm được đến mức đó.
“Được, nếu ý cậu đã quyết, thì tôi cũng không miễn
cưỡng nữa”.
“Ngày mai nhà họ Tiêu tôi sẽ chỉ đứng nhìn thôi, mọi
chuyện cậu tự giải quyết!”.
Diệp Thiên mìm cười gật đầu, lúc này Tiêu Trường Hà
mới tạm biệt rời đi.
Về đến phòng làm việc, hộ vệ không nhịn được hỏi
Tiêu Trường Hà: “Có phải Diệp Thiên quá ngông cuồng rồi
không? Đối mặt với nhà họ Lạc và nhà họ Hứa chằng khác
nào đối mặt với một đại sứ phong cưong và một trung
tướng tương lai, cậu ta có thể ứng phó được thật sao?”.
Tiêu Trường Hà khế lắc đầu, không trả lời được.
Ông ta trầm ngâm rất lâu, cuối cùng gọi đến một số
điện thoại đã lâu không gọi.
Đêm nay, nhà họ Tiêu có vẻ yên tĩnh khác thường,
nhưng cả Côn Thành rộng lớn, thậm chí là mấy huyện thị
lớn cạnh Côn Thành đều chấn động.
Gần như một nửa giới thượng lưu của tỉnh Vân đều
biết chuyện “thánh cổ phiếu nhỏ” Lạc Tư Đồ bị người ta
đánh gãy tay chân, “Hỗn Thế Ma Vương” Hứa Thuần
Canh cũng bị thương nặng, còn người gây nên mọi
chuyện chỉ là một cậu thiếu niên ngoại tình.
Tin này giống như một quà bom hạng nặng, ném vào
giới thượng lưu tình Vân đã lâu không có động tĩnh gì, làm
dấy lên sóng to gió lớn.
Rất nhiều người giàu sang quyền quý không khòi tò
mò, rốt cuộc là một thiếu niên như thế nào mới có dũng
khí và quyết đoán như vậy, dám đơn thương độc mã đắc tội
với hai ông trùm của tình Vân.
Không ít người mơ hồ có dự cảm, ngày hôm sau khi
mặt trời mọc, chắc chắn một trận bão chấn động giới
thượng lưu tình Vân sẽ ập tới.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai chiếc giưong đặt
cách nhau mấy mét, Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh đang nằm đó.
Lạc Tư Đồ gãy hết tay chân, đã tiêm thuốc mê, đang
chìm vào giấc ngủ.
Còn Hứa Thuần Canh bị gãy tám chiếc
xương sưon, nội tạng xuất huyết, não bị chấn động mạnh,
vẫn trong tình trạng hôn mê, chưa tỉnh lại lần nào.
Danh Sách Chương: