Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1710

“Còn tôi thì sao, từ lần đầu gặp anh, sau khi đưa ra thái độ không đúng thì sẽ vĩnh viễn không thể nào gần lại bên anh!”

Cô ấy tự cười chế giễu và ôm trán mình.

“Nhiều khi tôi rất hận bản thân, chỉ mong thời gian có thể quay ngược lại vào lần đầu tôi gặp anh, nếu như thái độ của tôi tốt một chút, gần gũi với anh một chút, để anh ở nhà tôi thì giữa chúng ta có khi phải là sẽ không như hiện tại hay không?”

Diệp Thiên đứng thẳng người giống như một cây bút dựng thẳng lên trời, ánh mắt vẫn không hề thay đổi.

“Đời người vốn là như vậy, một câu nói, một từ thôi cũng đủ đế thay đổi quỹ đạo của hai con người!”

“Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, giữa chúng ta dù chưa hẳn là bạn nhưng cũng không phải là người lạ, cỏ hà tất phải cảm thán”

Tiếu Văn Nguyệt dựa vào lan can bên bờ sông,

“Đúng vậy, một từ, một câu đều có thể khiến một người hối hận cả đời, đúng là báo ứng!”

Tay cô gái khẽ run rẩy, trước giờ cô luôn đè nén cảm xúc, không muốn để lộ dấu hiệu muốn bùng nổ cảm xúc của bản thân.

Trong thế giới nội tâm của cô ấy, từ đầu tới cuối đều ghi nhớ cái ngày mà cô và Diệp Thiên gặp nhau lần đầu, trong vô số giác mơ cô đều nghĩ lại về ngày hôm đó có thể khiến kết cục giữa hai người thay đổi. Nhưng khi tỉnh lại cô mới phát hiện đó chỉ là một giấc chiêm bao.

Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ chắp tay sau lưng.

Bất luận lúc này Tiếu Văn Nguyệt thể hiện tình cảm như thế nào thì đối với cậu Tiếu Văn Nguyệt vĩnh viễn không thế bước vào trong trái tim cậu.

Nói thẳng ra Tiếu Văn Nguyệt chỉ là có sắc đẹp hơn người, một cô chiêu xem trọng lợi ích và mối quan hệ giữa người với người. Dù hiện tại cô ấy có nhiều thay đổi nhưng đó là chuyện sau khi cô ấy biết được thân phận và thành tựu của cậu.

Nếu năm xưa Diệp Thiên không phải là một kẻ khố rách áo ôm thì thái độ của Tiếu Văn Nguyệt vào ngày hôm đó đã khác rồi.

Hoa Lộng Ảnh thì khác hoàn toàn, bất luận là cậu có sa sút tới mức nào thì cô ấy vẫn luôn âm thầm bên cạnh, từ đầu tới cuối đều như một, đó mới chính là người mà cậu muốn bảo vệ cả đời.

Hai người đi dọc bờ sông về biệt thự của Tiếu Văn Nguyệt, trên đường đi, bọn họ không nói thêm gì nữa.

Khi tới trước biệt thự nhà họ Tiếu, Tiếu Văn Nguyệt dừng bước nói dịu dàng với Diệp Thiên:”Không vào trong ngồi một lúc sao?”

Diệp Thiên thản nhiên lắc đầu: “Hôm nay không còn sớm nữa, chiều mai tôi sẽ tới thăm hỏi!”

Nói xong cậu quay người rời đi. Tiếu Văn Nguyệt nhìn chăm chăm theo bóng lưng của cậu biến mất trong đêm. Lúc này cô gái mới khẽ thở dài và mở cổng biệt thự.

Mối quan hệ giữa con người, chỉ cần đi sai một bước thì khó có thế hồi phục được. Giữa cô và Diệp Thiên, mặc dù có sự qua lại nhưng không thế nào tiến gần hơn được nữa.

Rời khỏi biệt thự nhà họ Tiếu, Diệp Thiên đi tới một khách sạn ngay sườn núi của vườn hoa Phúc Xuân. Đây được coi là tòa nhà hàng đầu của Lư Thành, tới giờ vẫn chưa có tòa biệt thự nào có thế vượt qua được.

Từ sườn núi tới lừng chừng, người hộ vệ đứng canh cửa thấy Diệp Thiên quay về thì tỏ ra vô cùng lịch sự hành lễ với cậu, ai cũng cảm thấy kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK