Chương 2485
Một giây sau, bức bình phong bao lấy thành phố nứt toác và nổ vụn bay đầy trời.
Phong Thiên Trận Đồ cũng chỉ vậy mà thôi.
“Rắc!”
Tiếng bức bình phong nứt vỡ trong nháy mắt vang lên. Cả bức bình phong màu đen khổng lồ bao trùm lấy Mai Thành đã vỡ ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Lấy điểm tiếp xúc của cú đấm làm trung tâm và cứ thế nó vỡ tung. Dù là bố con nhà họ La hay là bố con nhà họ Lăng hay những kẻ luyện võ đang đứng dưới Thành Mai kia thì đều bàng hoàng và trợn tròn mắt nhìn cả Phong Thiên Trận Đồ biến mất.
Một cú đấm, một cú đấm trông vô cùng bình thường, thậm chí còn chẳng sử dụng chút chân lực nào mà lại có thể phá vỡ được Phong Thiên Trận Đồ – một pháp bảo được goi là miễn nhiễm với lực tấn công của linh hồn hay sao?
Không thể nào?
La Thanh Chỉ nhìn chăm chăm bóng hình ăn mặc hết sức bình thường đang lơ lửng trong không gian, cô gái chỉ cảm thấy nhận thức bấy lâu nay của bản thân dường như đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi mà có thể dùng tay không phá vỡ Phong Thiên Trận Đồ – một pháp bảo có thể chống lại cả được đòn tấn công của người thuộc cảnh giới truyền thuyết chỉ bằng một nắm đấm. Sức mạnh này rốt cuộc là gì vậy?
Vậy thì có khác gì cú đấm vửa rồi của Diệp Thiên có thể sánh ngang với cảnh giới truyền thuyết chứ?
Vẻ ớn lạnh trên khuôn mặt La Thanh Hàm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự kinh hãi.
Liêm Hình – thiên tài số một của Tứ Tượng Tông cũng từng xếp vị trí thứ ba trong Huyền Môn với thực lực vô cùng hùng mạnh, có thể nói là thiên tài trong đám đông và đến ngay cả tiền bối của Tứ Tượng Tông cũng khen ngợi hết lời và được phong là người truyền thừa của Tứ Tượng Tông.
Liêm Hình 22 tuổi đã đạt tới tu vi hoàng cấp, tương lai tiền đồ vô lượng và đó cũng là cảnh giới cũng như mục tiêu mà cô ta theo đuổi. Thế nhưng giờ đây, một người thanh niên cỡ tuổi Liêm Hình lại có thể phá vỡ Phong Thiên Trận Đồ chỉ bằng một cú đấm, tu vi có thể sánh ngang với cảnh giới truyền thuyết thì đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?
Cho dù có là thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện thì cũng chưa từng đạt tới cảnh giới truyền thuyết, vậy mà Diệp Thiên lại cứ như một yêu nghiệt xuất thế khiến cô ta có dự cảm rằng nếu như với tu vi và tuổi đời như này, Diệp Thiên có gia nhập Huyền Môn thì sẽ gây chấn động toàn bộ Huyền Môn, thậm chí là toàn bộ tiểu thế giới mất.
Thần kiếm áo trắng số một học viện Khiên Kham lúc này cũng cạn lời và cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Trước đó người này để ghim Diệp Thiên, còn định tìm thời cơ diệt trừ cậu nhưng lúc này, người này chỉ muốn hét lớn rằng đối thủ mà mình đụng phải rốt cuộc là thuộc đẳng cấp nào thế không biết?
“Cái gì?”
So với sự chấn động của những người kia thì Hắc Ma Giáo Chủ và bát đại trưởng lão chỉ có duy nhất sự sợ hãi.
Đòn tấn công trước đó của Diệp Thiên đã khiến bọn họ được trải nghiệm cảm giác thoát ra khỏi Quỷ Môn Quan. Sau đó bọn họ không còn cảm thấy sợ hãi là vì dựa vào sự bảo vệ của Phong Thiên Trận Đồ. Thế nhưng bây giờ, chỗ dựa lớn nhất của họ đã bị Diệp Thiên đánh bại.
Điều này có nghĩa là Diệp Thiên mà muốn giết bọn họ thì giờ chẳng khác gì giết gà giết vịt.
“Mau đi thôi!”
Cả chín người cùng dấy lên một suy nghĩ, chẳng dám quay lại cứ thế điều động chân lực lên đỉnh điểm và muốn thoát khỏi đây. Họ định chạy về bốn phương tám hướng nhưng vừa bước tới thì bỗng có một bức tường vô hình đã chặn đứng mọi lối thoát của bọn họ.