Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2974

Đối với một người đã mất đi tu vi như Diệp Thiên mà nói, rõ ràng là cậu chẳng thể đỡ lại được.

“Chuyện này chỉ có tôi và cô biết!”, đôi mắt Đạm Đài Tô Mộc ánh lên vẻ kiên định, cô trầm giọng nói: “Tuyệt đối không để người thứ ba được biết!”

Long Định Thiên gật đầu và phất tay, cùng Đạm Đài Tô Mộc biến mất trên bầu trời Lư Thành.

“Phụt!”

Một ngụm máu phun ra trên mặt đất khiến khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh phải thất kinh.

Bóng hình khom người với mái tóc dài đang dựa vào một bức tường, máu cứ thế nôn ra, khuôn mặt tái mét như tờ giấy, rõ ràng là yếu vô cùng. Đó chính là Diệp Thiên.

Còn Tiếu Văn Nguyệt, lúc này đang ở bên cạnh cậu, cẩn thận dìu cậu với vẻ mặt lo lắng.

Cô ta chưa bao giờ thấy Diệp Thiên bị thương nặng như vậy. Lúc này Diệp Thiên, toàn thân phát ra mùi máu, làn da nóng bừng, thậm chí là bước đi cũng không được vững vàng.

“A Thiên, chúng ta không đi có được không?”

Cô ta dìu Diệp Thiên, phát hiện tình hình không hề tốt lên mà ngược lại càng tệ đi nên không nhịn được nữa: “Tình hình hiện tại của anh không được lạc quan lắm, chúng ta quay về đi, để tướng Lương sắp xếp đưa anh đi dưỡng thương!”

Diệp Thiên nghe cô gái nói thì khựng bước rồi mới quay qua nhìn với nụ cười khổ.

“Không cần đâu, tôi chỉ muốn đi quanh Lư Thành nhìn những nơi tôi đã từng đi qua thôi!”

“Tôi sợ giờ tôi không xem thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa!”

Tiếu Văn Nguyệt dao động ánh mắt, rơi vào trầm tư. Diệp Thiên trước đây giống như một thanh đao sắc bén luôn chèn ép mọi thứ, luôn trong trạng thái của người đứng trên thiên hạ.

Vậy mà lúc này cậu lại giống như một ông già vẻ vẻ lạc lõng và bi thương như ngọn đèn sắp cạn dầu và dần tiến tới cái chết.

Cô gái nhìn với vẻ không dám tin bèn nói: “A Thiên, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, tại sao lại nói những lời như thế chứ, anh đừng dọa tôi!”

Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ cười thản nhiên với vẻ mặt tiêu sai: “Từ ngày hôm nay sẽ không còn kẻ mạnh số một thế giới nữa, cũng không còn đế vương bất bại nữa!”

“Tôi…có lẽ vẫn còn ba ngày có thể Sống!

Một sự khủng hoảng trỗi dậy khắp người Tiếu Văn Nguyệt. Khi Diệp Thiên bị bom phá hủy oxy tấn công, cô ta và Cố Gia Lệ để đi biển tìm kiếm nhưng cũng không hề cảm thấy sợ hãi như thế này.

“Ba ngày sao!”

Cô ta nhìn Diệp Thiên chăm chăm với ánh mắt dao động.

Cô ta vốn tưởng rằng, tình hình hiện tại của Diệp Thiên chỉ là do bị thương quá nặng, cần một khoảng thời gian là cậu có thể hồi phục như bình thường và lấy lại được phong thái như trước kia.

Nhưng giờ, khi nghe giọng điệu của Diệp Thiên thì mức nghiêm trọng của vấn đề đã thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta mất rồi.

“Tại sao?”, đối diện với câu hỏi của Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên không biết phải trả lời thế nào. Trước đó, để đánh bại Thiên Luân, cậu đã tự đốt cơ thế mình, tấn cồng bằng toàn bộ sức mạnh cơ thể và lực tinh thần đế có thể tạo ra được đòn tấn công mạnh nhất và kết thúc trận chiến.

Căn nguyên sức mạnh và cơ thể của cậu đã bị phá hủy, tuổi thọ cũng đã mất đi.

Nếu không phải vì có tu vi quá mạnh hỗ trợ thì có lẽ cậu cũng chẳng duy trì được mạng sống tới ba ngày.

Cậu không giải thích nhiều, chỉ đưa bàn tay ra khẽ đặt lên trán của Tiếu Văn nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK