Bọn họ từng ngồi chung một con thuyền với Diệp Thiên, nhưng lại không biết thân phận của cậu, nói với nhau không quá mười câu.
Nếu quay lại lần nữa, bọn họ muốn ở cùng vị cao thủ tuyệt thế của Hoa Hạ này thêm chốc lát biết bao.
Sững người một lúc lâu, Tiêu Thiến Tuyết vẫn luôn lười luyện võ đột nhiên siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
“Bất kể trong tương lai anh đứng cao thế nào, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình, chí ít cũng để tôi có đủ tư cách ngưỡng vọng anh!”.
Chỉ tình cờ gặp gỡ Diệp Thiên một lần, nhưng hai đệ tử xinh đẹp Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết của Hồ Ngọc Nguyệt không bao giờ quên được phong thái tuyệt vời của cậu.
Chuyện Đế Vương Bất Bại đánh bại Tiếu Phật Tây Lĩnh ở Dạ Lăng Cung Thiên bắt đầu từ Hồ Ngọc Nguyệt lan truyền mạnh mẽ khắp giới võ thuật Hoa Hạ.
Trong thời gian ngắn, kết quả trận quyết chiến giữa cao thủ đời này và đời trước trở thành chủ đề trò chuyện hăng say giữa mọi người trong giới võ thuật.
Thanh thế của Diệp Thiên ở giới võ thuật Hoa Hạ càng trở nên mạnh mẽ không thế cản nổi, lên như diều gặp gió, so với năm xưa Diệp Vân Long bước lên đỉnh cao còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng nhân vật chính của câu chuyện này là Diệp Thiên sau khi rời khỏi Hồ Ngọc Nguyệt thì không rõ tung tích, không ai biết cậu đi đâu, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Mới chớp mắt đã chín tháng trôi qua, trong chín tháng này Diệp Thiên chưa từng xuất hiện lại, nhưng giới võ thuật Hoa Hạ lại gió nối mây vần.
Vô số chí tôn võ thuật đồng loạt nổi dậy, các cao thủ ở trên bảng xếp hạng bắt đầu khiêu chiến so tài với nhau.
Giới võ thuật Hoa Hạ bị biểu hiện sôi nổi của Diệp Thiên trong một năm gần đây thôi thúc, bước vào thời đại quần hùng tranh đoạt.
Trong chín tháng này, các cao thủ xếp sau top 10 trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đều có thay đổi lớn, chỉ có mười người đứng đầu là vững vàng không đổ.
Trong số mười người đứng đầu này, chỉ có Diệp Thiên, Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch là chưa có ai khiêu chiến.
ở Lư Thành, tỉnh Xuyên.
Chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến kì thi đại học.
Trong một quán cà phê Starbucks, hai cô gái ngồi đối diện nhau, là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Cách biệt chín tháng, Tiếu Văn Nguyệt gầy đi không ít, cũng trưởng thành lên nhiều, trong vẻ đẹp trong sáng lại thêm mấy phần điềm đạm.
Lúc này, cô ta trông rất buồn bã, giọng nói có vẻ bất lực.
“Tinh Tinh, sau này có thời gian nhớ đến tỉnh Kiềm thăm mình”.
Lí Tinh Tinh nhíu mày, cực kì lưu luyến, không nhịn được hỏi: “Nguyệt Nguyệt, nhất định phải như vậy mới được sao?”.
“Mình biết chú Tiếu và cô Hà đều đã đến thời khắc quyết định sống còn, nhưng cậu không nhất thiết phải hi sinh bản thân mình!”.
“Cậu biết rõ, nếu cậu nói những chuyện này cho anh ta biết, với năng lực của anh ta muốn giải quyết chuyện này thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần một cái nhấc tay mà thôi.
Vì sao cậu lại bướng bỉnh như vậy, không chịu nhờ Ngô Quảng Phú liên lạc với anh ta?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, cười gượng đau khổ, tự giễu lắc đầu.
“Tinh Tinh, năm xưa mẹ mình chỉ cho anh ấy mười nghìn tệ, anh ấy không những đã trả lại một trăm nghìn tệ, mà còn cứu mình mấy lần.
Ân tình anh ấy nợ nhà mình đều đã trả xong rồi, chỉ có nhà bọn mình nợ anh ấy”.
“Hơn nữa, mình thật sự không muốn đối mặt với anh ấy, mình còn mặt mũi nào mà gặp anh ấy?”.
“Vả lại mình thật sự không muốn thấy anh ấy lạnh nhạt với mình, cũng không muốn nghe anh ấy giúp mình hoàn toàn là vì mẹ mình nữa”.
Cô ta như bị rút cạn linh hồn, nở nụ cười buồn bã.
“Anh ấy nói không sai, mình và anh ấy không phải người của một thế giới.
Anh ấy là cao thủ ở tận trên cao, đứng trên đỉnh mây, còn mình chỉ là một người bình thường tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Có lẽ trở thành hai đường thẳng song song mới là kết cục tốt nhất của bọn mình”.
“Lần này, mình không chỉ giúp bố mẹ mình, mà cũng coi như chuộc tội cho quá khứ vô tri, ngu xuẩn của mình”.
Cô ta nói xong, vỗ vai Lí Tinh Tinh, rời khỏi quán cà phê.
Một tiếng sau, Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên tàu cao tốc đi tỉnh Kiềm.
Cô ta nhìn ra phong cảnh thành phố quen thuộc bên ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bã.
Điều khiến cô ta lưu luyến nhất ở nơi này không phải là tuổi thơ của mình, cũng không phải hồi ức ở trường học của mình, mà là thiếu niên tuấn tú từng cứu cô ta khỏi nguy nan mấy lần.
Tàu cao tốc chậm rãi xuất phát, phong cảnh quen thuộc dần dần lướt qua.
Tiếu Văn Nguyệt dời ánh mắt về, ngửa đầu dựa vào ghế ngồi, không để nước mắt chảy xuống.
“Diệp Thiên, lần này thật sự phải nói tam biêt anh rồi”.
Danh Sách Chương: