Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3077

Nhất là vào lúc này khi Kỷ Nhược Yên đang mang cốt nhục của cậu nhưng chưa bao giờ nói với cậu, thậm chí không hề nói ra một chút tin tức nào đối với nhà họ Diệp thì càng khiến cậu cảm thấy ăn năn hơn.

Thực lực và địa vị hiện tại của cậu thì bất kỳ cô gái nào trên thế gian ‘xảy ra mối quan hệ’ với cậu đều có thể tung hoành khắp thiên hạ, thậm chí là đến ngay cả lãnh đạo của một nước khi gặp mặt cũng phải kính nể vài phần.

Kỷ Nhược Yên mang thai đứa con của cậu, có thể nói là giống như Đổng Trác thời cổ đại, hoàn toàn có thể yêu cầu Diệp Thiên và nhà họ Diệp vì cô ấy mà làm bất kỳ điều gì. Thế nhưng, từ đầu tới cuối, cô gái lựa chọn ở ấn tại Tam Tuyệt Môn, thậm chí đến cả sư phụ và những người khác trong môn hộ ép hỏi thì cô gái cũng không để lộ ra nửa chữ về người bố và đứa trẻ.

Một cô gái với tính cách mạnh mẽ như vậy càng khiến người ta cảm thán. Lúc này, mọi ác cảm của cậu với cô gái đã tan thành mây khói.

Vẻ mặt của Kỷ Nhược Yên lộ rõ vẻ mệt mỏi. Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thiên, cô gái còn tưởng là ảo giác. Dù bị Diệp Thiên cướp đi sự trong trắng nhưng cô gái chưa bao giờ có ý định phải dây dưa, bám víu lấy cậu. Bởi vì cô gái biết, Diệp Thiên là thần long ngao du cửu thiên, còn cô gái chỉ là con sâu cái kiến trên mặt đất đang nỗ lực phấn đấu.

Giữa hai người chẳng khác gì bùn với mây. Sao cô gái dám ngưỡng vọng?

Thế nhưng lúc bản thân tuyệt vong, bất lực nhất thì lại là người đàn ông đó đứng trước ngăn mưa chặn gió cho mình.

Cuối cùng, cô gái đã không còn gắng gượng được nước bèn khóc như mưa.

“Sao anh lại đến!”

Giọng nói của cô gái chứa đứng sự uất ức và oán hận.

“Xin lỗi, anh, anh không biết!”

“Anh đến trễ mất rồi!”

Lúc này rõ ràng là Diệp Thiên không biết phải làm thế nào. Cậu có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết phải hỏi ra sao.

“Chị cũng đừng trách Diệp Thiên!”

Tiếu Văn Nguyệt biết Diệp Thiên khó xử bèn lập tức bước tới đỡ lấy cánh tay Diệp Thiên với vẻ thân quen và mỉm cười: “Anh ấy cảm nhận được chị và khí tức của em bé nên lập tức tới đây, không hề chậm trễ!”

Kỷ Nhược Yên quay qua nhìn Tiếu Văn Nguyệt. Cô gái trước mặt dù không tu luyện võ đạo nhưng cũng rất nổi bật, rõ ràng là cũng có chút quan hệ mập mờ với Diệp Thiên.

Có sự gia nhập của Tiếu Văn Nguyệt, bầu không khí trở nên dễ chịu đôi phần. Diệp Thiên vỗ vai hai cô gái, sau đó liếc nhìn Liêu Như Thành đang lẳng lặng chuẩn bị rời đi.

“Vừa rồi là ý của anh muốn phế tu vi của cô ấy và lấy đi đứa con của tôi phải không?”

Giọng nói của Diệp Thiên vọng tới, Liêu Như Thành phải khựng người giống như bị đóng băng trong không gian.

Những người còn lại của Tam Tuyệt Môn cũng đều nín thở với vẻ kinh sợ.

Đứa con trong bụng của Kỷ Nhược Yên chính là của Diệp Thiên sao?

Mấy cô gái có mối quan hệ khá tốt với Kỷ Nhược Uyên thì lúc này cũng phải bàng hoàng. Cô gái của Diệp Thiên, hơn nữa còn mang thai cho cậu. Lai lịch như vậy có thể nói là thông thiên, dù cho là các nước lớn thì cũng phải lùi bước trước cô gái rồi.

Trong nháy mắt, tất cẩ đều đổ dồn vào Liêu Như Thành – người trước đó ép Quách Dương phê’ bỏ Kỷ Nhược Yên. Họ không hề chế nhạo cậu ta, mà chỉ cảm thấy đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK