Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên đối mặt với bọn họ lại không hề nhượng bộ, thậm chí còn buông lời uy hiếp.
Trong khi mấy người còn đang sững sờ thì Diệp Thiên đã đi vào đến cửa chính của hội trường bên trong sơn trang Hồng Diệp.
Cậu hơi dừng bước, quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
“Kỷ Nhược Yên, nếu biết trước hôm nay cô lại đến trước mặt tôi để nói những lời vô bổ này, thì trước đây tôi đã không nên cứu cô!”.
Nói xong, cậu bước vào trong hội trường, chỉ còn Kỷ Nhược Yên vẫn đang thẫn thờ ở đó!
Diệp Thiên đi vào hội trường, Tiếu Văn Nguyệt chào Lí Thu Hà một tiếng, sau đó cũng nhanh chóng đi theo.
Những người khác đều ngây người tại chỗ, nhất là Kỷ Nhược Yên, cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Diệp Thiên lại nói cái gì mà sớm biết như vậy, năm xưa lẽ ra không nên quản cô ta.
Đùa gì chứ, cô ta đường đường là đệ tử nòng cốt của Tam Tuyệt Môn, một trong chín thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ, từ khi nào cần một nhân vật nhỏ như Diệp Thiên quản?
Cho dù cô ta thật sự có việc gì cần giúp đỡ, làm sao Diệp Thiên quản được?
“Hừ!”.
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, không để tâm nữa, quay sang bàn bạc với Lục Chí Văn và Liêu Như Thành, bắt đầu tiến hành công việc kiểm tra ở xung quanh.
Cô ta làm sao biết được người cứu cô ta và Liêu Như Thành khỏi tay võ giả Đảo Quốc năm xưa chính là Diệp Thiên chứ?
Nhóm Kỷ Nhược Yên rời đi, Lục Chí Minh tươi cười nhìn sang Lí Thu Hà.
“Chị Thu Hà, chị vào cùng luôn không?”.
Trước kia Lí Thu Hà còn thân thiết với cậu ta, bây giờ lại như biến thành một người khác, tỏ vẻ lạnh lùng, không đếm xỉa tới cậu ta mà đi thẳng vào trong hội trường.
Lục Chí Minh hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Lí Thu Hà lại phản ứng khác trước như vậy, nhưng cậu ta không hề để bụng, cũng ôm lấy một cô nàng nổi tiếng đi vào trong hội trường.
Buổi diễn từ thiện tối nay ở sơn trang Hồng Diệp đã kín hết chỗ ngồi, khán giả đều là những người nổi tiếng vang danh xa gần.
Ánh đèn trong hội trường sáng trưng, bày hơn trăm chiếc bàn tròn màu đỏ, trải thảm đỏ trên mặt đất.
Diệp Thiên đến vị trí mà nhóm Ngô Quảng Phú sắp xếp cho cậu.
Những bàn khác đều đã lấp kín những doanh nhân nổi tiếng, riêng bàn của Diệp Thiên chỉ có hai người là cậu và Tiếu Văn Nguyệt.
“Diệp Thiên, giữa anh và Kỷ Nhược Tuyết từng xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn, vô cùng tò mò hỏi: “Anh từng cứu cô ấy, nhưng hình như cô ấy không biết là anh?”.
Diệp Thiên nâng ly rượu trong tay, nhấp môi, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Cũng không tính là chuyện gì, ma xui quỷ khiến tôi từng cứu cô ấy một lần, lúc đó tôi cảm thấy cô ấy cũng cùng loại người với tôi, đều mất đi thứ quan trọng nhất, cho nên mới cứu cô ấy”.
“Lúc đó cô ấy mù hai mắt nên không nhìn thấy mặt tôi”.
Hai mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lấp lánh, khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao bây giờ anh không nói với cô ấy?”.
Diệp Thiên nhíu mày, lạ lùng hỏi: “Vì sao phải nói cho cô ấy?”.
“Khi xưa tôi cứu cô ấy cũng chỉ là tiện tay, giữa tôi và cô ấy chỉ là bèo nước gặp nhau, là khách qua đường trong cuộc sống của mỗi người mà thôi”.
“Cô ấy có cuộc sống của cô ấy, tôi cũng có con đường tôi phải đi, hai bên không liên quan với nhau, đây là kết quả tốt nhất”.
Tiếu Văn Nguyệt nhăn mày, nhớ tới mình trước đây.
Khi xưa, cô ta cũng được Diệp Thiên cứu nhiều lần, nhưng trong mắt Diệp Thiên chưa bao giờ có cô ta.
Cậu cứu cô ta đều chỉ vì nể tình Hà Tuệ Mẫn, thậm chí còn không muốn cho cô ta biết là cậu đã cứu.
Cô ta hiểu rất rô cảm giác đó, có thể nói là đau đến ruột gan.
Nghĩ tới hoàn cảnh của Kỳ Nhược
Tuyết cũng giống như mình, cô ta lại cảm thấy xót thương.
Diệp Thiên, nói thật, anh làm như vậy rất tàn
nhẫn”, cô ta nhu mày nói: It nhất anh cũng nên nói thật cho cô ấy, cô ấy có quyền được biết.
“Cảm giác này tôi cũng đã trải qua, đó thật sự là nỗi đau khắc cốt ghi tâm”.
Diệp Thiên uống hết rượu, dựa vào ghế sofa, ánh mắt thờ ơ.
Danh Sách Chương: