Bọn họ thực sự không hiểu, sao một ngôi sao lớn như
Kỳ Nhược Tuyết lại hành động như vậy, thậm chí còn
không kiêng dễ hình tượng mà ngồi cùng ghế với Diệp
Thiên, gần như là dân ính vào nhau?
Thắng nhóc nghèo không có một chiếc xe này lấy đầu
ra tư cách để Kỳ Nhược Tuyết thân thiết với cậu ta như vậy?
Mọi người ở đây chỉ có Tiểu Văn Nguyệt là vẫn giữ
bình tĩnh, không cảm thấy bất ngờ.
Cô ta hiểu rõ, ngày
hôm đó Diệp Thiên dứt khoát cắt đứt tình cảm với Kỳ
Nhược Tuyết, nhưng với tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ
không từ bỏ như vậy.
Cũng giống như cô ta, việc thích Diệp Thiên đã không
thể tự mình khống chế.
Cô ta có thể khẳng định, cho dù
bây giờ Diệp Thiên mất đi hào quang, cô ta cũng sẽ
không quay đầu mà theo đuổi tới cùng.
Mắt Lí Tinh Tinh sáng lấp lánh, cô ta đã nghe Tiểu Văn
Nguyệt kể chuyện giữa Kỳ Nhược Tuyết và Diệp Thiên,
bây giờ tận mắt nhìn thấy cũng rất tò mò.
Còn Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần, Sở Thần Quang chì
đành lắc đầu thở dài.
“Ngay cả nữ thần quốc dân như Kỳ Nhược Tuyết cũng không đỡ nổi sức quyến rũ của chủ tịch Tập đoàn Lăng
Thiên à?”.
Ở không xa, một thanh niên vốn đang mìm cười, tay
cầm hoa hồng định tặng cho Kỳ Nhược Tuyết, nhân cơ hội
tối nay làm quen với cô ấy.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cậu ta lập tức hóa đá, hoa
hồng suýt chút nữa rơi xuống đất.
Những người nổi tiếng giàu có liên tục liếc nhìn Diệp
Thiên, muốn biết rốt cuộc cậu có thân phận gì mà có thể
khiến Kỷ Nhược Tuyết nhào vào lòng.
Diệp Thiên cầm miếng dưa hấu trên tay, cậu cũng
không ngờ Kỳ Nhược Tuyết lại có hành động bạo gan đến vậy.
Cậu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt chứa sự oán
giận của cô ấy, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không thích chen chúc với người khác ở
một vị trí, cô đi sang chỗ khác ngồi cho tôi!”.
Cậu vừa lên tiếng, mọi người đều trở nên im lặng.
Theo bọn họ thấy, Kỳ Nhược Tuyết chịu chủ động ngồi
cùng chỗ với Diệp Thiên đã là phúc phần tu từ kiếp trước,
thế mà Diệp Thiên lại không cảm động, còn bảo cô ấy
ngồi sang chỗ khác?
Thằng nhóc này đúng là không hiểu tình cảm, trai
thằng có trái tim sắt thép!
Thanh niên họ Tống ngồi cùng bàn và nhóm đàn chị Lí
suýt chút nữa đã chửi ra miệng.
Kỳ Nhược Tuyết đã đồng
ý ngồi chung bàn, dù chen chung ghế ngồi với Diệp Thiên
nhưng ai cũng rất vui vẻ.
Dù sao chụp một bức hình hay quay một video chứng
minh nữ thần quốc dân từng ngồi cùng bàn với bọn họ,
nếu người khác biết thì chắc chắn sẽ ghen tị với bọn họ.
Nhưng nếu vì câu nói của Diệp Thiên mà làm phật
lòng Kỳ Nhược Tuyết, khiến cô ấy rời đi thì đối với bọn họ
mà nói đều là một loại tồn thất.
Lí Vân Phi nhíu mày, cậu ta thực sự không hiểu, vì sao
Kỳ Nhược Tuyết lại khăng khăng ngồi cùng một thằng tay
sai như Diệp Thiên?
“Lẽ nào bọn họ quen biết nhau?”.
Cậu ta âm thầm đoán, càng cảm thấy không thể tin
nổi.
Diệp Thiên chỉ là một thằng nhóc bình thường, sao có
thể quen biết với Kỷ Nhược Tuyết, lại còn thân thiết như
vậy?
Ngay lúc đó, phàn ứng của Kỳ Nhược Tuyết đã chứng
thực nghi vấn trong lòng cậu ta.
“Tôi không ngồi chỗ khác đấy, tôi cứ thích ngồi chỗ
này, dù sao anh ngồi đâu thì tôi sẽ theo đó!”.
Kỳ Nhược Tuyết cắn nhẹ môi, vẻ mặt quật cường,
không đi mà ngược lại còn nhích sát vào Diệp Thiên thêm
một chút, gần như dính cứng với cậu.
Từ buổi tối ngày hôm đó Diệp Thiên lạnh nhạt, tỏ thái
độ thờ ở với cô ấy, trong lòng cô ấy vô cùng thất vọng,
cảm thấy thế giới như sắp sụp đồ.
Danh Sách Chương: