Chương 2645
Lạc Vô Cực, Lưu Thiên Thủy nghe vậy đều gật đầu. Bọn họ cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn tiềm tàng trong cơ thể của Diệp Thiên, tự nhủ cho dù mình ra tay, trong tình huống một chọi một chưa chắc có thể thắng.
Hôm nay bọn họ đến đây là đế giết chết Diệp Thiên, chứ không phải để đấu võ luận đạo, đương nhiên sẽ không tuân theo quy tắc một chọi một. Giết chết Diệp Thiên một cách gọn gàng dứt khoát mới là mục đích cuối cùng của bọn họ.
“Cao môn chủ, tôi đến giúp ông một tay!”.
Lạc Vô Cực quát khẽ một tiếng, thân mình bỗng to ra, cơ bắp cuồn cuộn. Từ một người đàn ông cao gần hai mét bỗng chốc to ra gần bốn mét, giống như một ngọn tháp sắt cỡ nhỏ, đứng sừng sững giữa đất trời.
Ông ta giậm chân lên mặt đất, mảnh đất dài mấy chục trượng lập tức lún xuống. Ống ta xuyên thẳng vào không trung giống như mũi tên rời cung, hai nắm đấm sắt đã nắm chặt trước ngực, tung một quyền về phía Diệp Thiên.
Một quyền của ông ta không hề nương tay, sức mạnh xác thịt và chân lực tu luyện của bản thân ông ta kết hợp một cách hoàn hảo, thế như chẻ tre. ông ta đánh ra một quyền, mặt đất ở cách xa trăm mét cũng không chịu nổi áp lực, lập tức cuộn lên. Núi Tứ Tượng nguy nga cũng lung lay sắp đổ trước quyền kình điên cuồng.
Mái tóc đen của Diệp Thiên tung bay, quần áo bay phần phật. Cậu nhìn thấy Lạc Vô Cực đánh tới một quyền, không hề do dự mà bay thẳng lên, cũng tung ra một quyền.
“Vù!’
Trong lúc Diệp Thiên vung cánh tay, tiếng nổ kịch liệt vang lên, cơ thể cậu thoáng chốc phá vỡ chướng ngại âm thanh, một quyền va chạm với đòn tấn công của Lạc Vô Cực.
“Ầm ầm ầm!”.
Hai người chỉ đối chọi một quyền với nhau, nhưng lại vang lên ba tiếng nổ cùng lúc. Khí quyển cũng không chịu nổi sức mạnh điên cuồng như vậy nên phát ra tiếng than khóc. Khe nứt khí quyển lan ra bốn phía, dường như không chịu nổi sức nặng.
“Diệp Lăng Thiên, nộp mạng đi!”.
Ngay lúc này, Cao Chấn Tùng cũng xông tới lần nữa, sức mạnh tinh thần ngưng tụ thành búa tay màu đỏ sẫm, đập về phía lưng Diệp Thiên. Diệp Thiên vừa đối kháng xác thịt với Lạc Vô Cực, vừa khống chế lưỡi dao dung nguyên hóa giải đòn tấn công của Cao Chấn Tùng một lần nữa. Trên bầu trời bổng chốc hình thành thế giằng co.
Lưu Thiên Thủy nhìn thấy cảnh này, con ngươi trong mắt co lại. Giây lát sau, ông ta chuẩn bị bay lên đón đỡ, đang định ra tay thì không biết ông ta nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Vân Thiên Chân Quân ở bên cạnh.
“Vân điện chủ, ông không định ra tay sao?”.
Ánh mắt ông ta lóe sáng, hỏi với vẻ kì quái.
Vân Thiên Chân Quân chắp hai tay sau lưng, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, nghe thấy Lưu Thiên Thủy hỏi mới trả lời: “Diệp Lăng Thiên là kẻ địch của tiểu thế giới, đương nhiên tôi sẽ ra tay. Đi thôi, chúng ta cùng nhau giải quyết cậu ta, tránh để gây ra nhiều hỗn loạn hơn”.
Lúc này, Vân Thiên Chân Quân mang đến cho Lưu Thiên Thủy cảm giác cực kì quái lạ, nhưng ông ta lại không thể tìm hiếu đến cùng, chỉ đành gật đầu.
Ông ta vừa bước lên trước một bước, chân lực còn chưa ngưng tụ, đúng lúc đó đột nhiên xuất hiện biến cố khác thường.
“Xùy!”.
Một tiếng cười khẽ vang lên, cơ thể ông ta khựng lại, nhìn xuống ngực mình.