“ức hiếp người quá đáng!”
Không lâu sau khi Diệp Thiên rời đi, Phùng Viễn Chinh phẫn nộ hét lên, một phát hất đổ bình hoa trị giá triệu tệ ở bên cạnh vỡtan tành.
“Anh Lí, tại sao anh lại sợ cậu ta?
Tại sao anh lại bảo tôi không được chống trả?”
Phùng Viễn Chinh đầy vẻ phẫn nộ, trong lòng tràn đầy lửa giận: “Nhà họ Phùng tôi đã hiển hách ở tỉnh Kiềm cả trăm năm, nào đã từng chịu sự nhục nhã đến mức này, bị một tên thiếu niên đàn áp.
Sau ngày hôm nay, nhà họ Phùng còn có chỗ đứng gì ở tỉnh Kiềm đây?”
Phùng Hâm và Phùng Vĩ là thế hệ thứ hai của nhà họ Phùng cũng đầy vẻ không cam tâm, nhất là Phùng Vĩ.
Phùng Kim Vinh là con trai ruột của ông ta, đã bị Diệp Thiên giết chết ngay trước mắt.
Nhà họ Phùng lại không thể phản kháng báo thù, điều này thực sự còn khó chịu hơn là giết chết ông ta.
Tất cả những người khách có mặt đều im lặng, nhưng họ cũng rất tò mò, họ đều muốn biết tại sao Lí Tam Tư lại sợ Diệp Thiên như vậy.
Lí Tam Tư nhìn chằm chằm vào Phùng Viễn Chinh với giọng nói uy nghiêm chưa từng thấy: “Viễn Chinh, nếu như vừa rồi tôi không ngăn cản chú thì bây giờ toàn bộ nhà họ Phùng đã bị giết sạch rồi, chú có hiểu không?”
Nghe vậy, con ngươi của Phùng Viễn Chinh đột nhiên co rút lại, ông ta không thể tin được nói: “Không thể nào, với sức ảnh hưởng của nhà họ Phùng tôi ở tỉnh Kiềm, làm sao cậu ta dám động đến nhà họ Phùng chứ?”
“Hừ!”, Lí Tam Tư hừ lạnh, giọng nói trầm xuống rất nhiều.
“Vậy chú cho rằng, nếu như là tôi giết chết toàn bộ nhà họ Phùng mấy người, chú cảm thấy có ai có thể làm gì được tôi hay không?”
“Chuyện này…”, vẻ mặt Phùng Viễn Chinh hơi đanh lại, nhất thời cứng họng.
Lí Tam Tư được xếp vào hàng mạnh nhất ở Hoa Hạ, là chí tôn võ thuật thực thụ, dù sức mạnh hay xuất thân cũng không thể so bì được, nếu thực sự xóa sổ nhà họ Phùng thì không ai có thể làm gì được Lí Tam Tư.
Lí Tam Tư nói tiếp: “Viễn Chinh, nói thật, tôi thực sự khâm phục dũng khí của nhà họ Phùng, lại dám dây vào người đó!”
Phùng Viễn Chinh sửng sốt, không nhịn được hỏi: “Anh Lí, cậu ta chẳng qua chỉ là một con rồng đất ở tỉnh Xuyên, sao có thể khiến anh sợ hãi như vậy? Lẽ nào cậu ta còn có lai lịch ghê gớm hơn hay sao?”
“Ghê gớm?”, vẻ mặt Lí Tam Tư lộ ra vẻ giễu cợt: “Nào đâu chỉ là ghê gớm?”
“Cậu ta chẳng có lai lịch thân phận gì ghê gớm hơn cả, lai lịch lớn nhất của cậu ta đó chính là đại tông sư võ học số một trên thế gian này, là một võ giả còn mạnh hơn cả tôi!”
“ở trước mặt cậu ta, tôi còn không đỡ nổi một chiêu!”
Lời nói của Lí Tam Tư khiến tất cả mọi người trong nhà họ Phùng đều bàng hoàng, đầy vẻ không thể tin nổi.
Có lẽ Diệp Thiên thực sự có thể đánh bại Lí Tam Tư, nhưng muốn đánh bại Lí Tam Tư bằng một chưởng thì đối với họ mà nói không khác gì chuyện viển vông.
“Chuyện này không thể nào!”
Phùng Viễn Chinh lắc đầu, không muốn tin.
“Có gì mà không thể chứ!”, Lí Tam Tư trầm giọng nói: “Chú còn nhớ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ ba mươi năm trước đã giết chết bố chú hay không?”
Phùng Viễn Chinh đột nhiên mở to mắt, trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng sự hận thù, trong lòng lập tức lóe lên một cái tên giống như ác mộng!
“Tiêu Ngọc Hoàng?”
Người này thực sự là ác mộng đối với ông ta, thậm chí đối với cả nhà họ Phùng.
Năm xưa bố ông ta xuất thân là mã tặc, độc đoán ở một cõi, có thể nói là uy phong khắp bốn phương tám hướng, nhưng vào một đêm tuyết rơi, ông ta đã gặp Tiêu Ngọc Hoàng!
Danh Sách Chương: