Cô ấy ngồi xuống, hai tay ôm mặt, nước mắt đã rơi đầy trên mặt đất.
“Cho nên, mỗi lần tôi đều hát bài này đầu tiên, tôi hát cho anh ấy, hi vọng anh ấy ở trên trời có thể biết tôi đang mở liveshow, có thể nhìn thấy tất cả về tôi hiện tại”.
Dưới sân khấu im lặng, giây lát sau mọi người bỗng chốc sục sôi.
Fans của Kỷ Nhược Tuyết cùng nhau giơ tay hét lớn.
“Tiểu Tuyết cố lên!”.
“Tiểu Tuyết em là tuyệt nhất, chúng tôi tin rằng anh ấy nhất định có thể thấy thành tựu của em ngày hôm nay”.
“Tuyết Tuyết, anh mãi mãi ủng hộ em, ủng hộ em cả đời, mong người trong lòng em có thể an nghỉ nơi thiên đường”.
Nhiều người hâm mộ rưng rưng nước mắt, đây vẫn là lần đầu tiên họ biết được quá khứ cảm động lòng người này.
Cho dù là những phóng viên tin tức nhanh nhạy nhất cũng không biết Kỷ Nhược Tuyết từng có đoạn hồi ức khắc cốt ghi tâm này, càng không biết trong lòng cô ấy có một người như vậy tồn tại.
Nhạc đã phát được một nửa, Kỷ Nhược Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, trong giọng hát mang theo tiếng nức nở, nhưng không ai cảm thấy bất mãn, ngược lại đều nhiệt tình huơ lightstick.
Ngay cả những người nổi tiếng hay doanh nhân giàu có cũng xúc động, âm thầm ủng hộ.
Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy xúc động, cô ta không ngờ tình cảm Kỷ Nhược Tuyết dành cho Diệp Thiên đã sâu đậm đến mức này.
Cô ta quay sang Diệp Thiên, thấy khuôn mặt cậu cũng có vẻ sửng sốt.
Đúng vậy, Diệp Thiên cũng không ngờ một “người chết” như cậu lại có vị trí quan trọng trong lòng Kỷ Nhược Tuyết như vậy.
Cậu càng không ngờ thời gian mình cứu Kỷ Nhược Tuyết, chữa khỏi mắt cho cô ấy còn chưa tới một tháng, vậy mà Kỷ Nhược Tuyết lại chấp nhất với cậu đến mức này.
Cậu âm thầm lắc đầu, càng quyết tâm không thể để Kỷ Nhược Tuyết biết được chân tướng cậu vẫn còn sống.
Một khi cô ấy biết được chắc chắn sẽ không rời khỏi cậu nữa, nhưng cậu vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, còn có Hoa Lộng Ảnh mà cậu nhất định phải gặp, cậu không muốn làm lỡ cuộc đời của Kỷ Nhược Tuyết.
Ở không xa, lông mày của Lục Chí Văn giật điên cuồng, ly thủy tinh trong tay cậu ta đã bị bóp nát vụn, cả người không ngừng run rẩy.
Kỷ Nhược Tuyết kể tâm sự của cô ấy trước mặt tất cả mọi người, điều này đồng nghĩa công khai tỏ tình với Diệp Thiên.
Cho dù là đối với một người đã chết, cậu ta cũng không thể chấp nhận.
Huống hồ Diệp Thiên chưa chết, vẫn còn sống sờ sờ, ngồi cách đây không xa.
Cậu ta cảm thấy thật nhục nhã, giống như người mình yêu ngoại tình, trong mắt dâng tràn sát ý.
Cậu ta âm thầm thề, khi chuyện ở đây kết thúc, cậu ta nhất định sẽ khiến Diệp Thiên chết không có đất chôn, tuyệt đối không thể để lại mầm họa Kỷ Nhược Tuyết nhận ra Diệp Thiên.
Kỷ Nhược Tuyết hát đến nửa đoạn sau của bài hát mới hồi phục tinh thần.
Một bài kết thúc, cô ấy nhìn phía khán giả, cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi mọi người, vừa rồi tôi không kiềm chế được cảm xúc”.
Tất cả mọi người đều xua tay, hét to “không sao”, khắp nơi đều là tiếng ủng hộ cô ấy, khiến cô ấy cảm động.
Cô gạt đi nước mắt, khẽ giọng nói: “Tôi thật sự rất mong anh ấy vẫn còn sống, thật sự rất mong như vậy”.
“Có lẽ các bạn không tin, trình độ ca hát của anh ấy cao hơn tôi gấp mấy lần.
Nếu anh ấy làm ca sĩ, tôi tin rằng anh ấy nhất định sẽ nổi tiếng khắp cả nước”.
“Tôi từng có nguyện vọng được đứng chung sân khấu với anh ấy hát một bài, nhưng bây giờ, tâm nguyện này không thể nào hoàn thành nữa rồi”.
Cô ấy ngước mắt lên, vẻ mặt khôi phục lại như trước, cười ngọt ngào.
“Vậy hôm nay, tôi sẽ mời một vị khách hát chung với tôi bài tiếp theo “Anh là đôi mắt của em”, coi như thay thế anh ấy hoàn thành tâm nguyện của tôi, mọi người thấy có được không?”.
Bên dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay, hô to “được”.
Những người trẻ tuổi sôi nổi giơ tay, tiếng hô đại loại như “chọn tôi, chọn tôi” vang khắp hội trường.
Kỷ Nhược Tuyết nhìn quanh, lướt qua những vị khách ở bên dưới, bỗng nhìn thấy Diệp Thiên đang cúi đầu chơi điện thoại, khóe miệng cô ấy thoáng qua nụ cười gian xảo.
Cô ấy giơ tay chỉ vào Diệp Thiên.
“Đây, anh chàng đẹp trai này lên sân khấu hát chung với tôi một bài đi!”.
Thoáng chốc, vô số ánh nhìn đều rơi lên người Diệp Thiên theo hướng chỉ của cô ấy.
Cảm nhận được bầu không khí xung quanh, Diệp Thiên khó hiểu nghiêng đầu sang, lúc này mới thấy mọi ánh mắt đều tập trung tới chỗ cậu.
Kỷ Nhược Tuyết đang chỉ tay về phía cậu, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Má nó…”.
Diệp Thiên lập tức ngẩn người, lần đầu tiên trong đời buột miệng chửi tục.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, Diệp Thiên nhíu mày, vô cùng khó hiểu.
Cậu và Kỷ Nhược Tuyết gặp lại lần nữa không tính là hòa hợp gì, thậm chí cậu chưa bao giờ tươi cười với Kỷ Nhược Tuyết, thế mà bây giờ Kỷ Nhược Tuyết lại muốn cậu lên sân khấu hát chung?
Cậu có thể khẳng định là Kỷ Nhược Tuyết cố ý.
Nếu không phải cậu tin chắc mình không để lộ bất kì dấu vết nào, cậu đã cho rằng Kỷ Nhược Tuyết đã nhận ra cậu.
Không ít người nhìn Diệp Thiên, đa số đều cảm thấy Diệp Thiên lạ mặt, chỉ có một vài người biết thân phận thật sự của cậu.
Danh Sách Chương: