Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong mắt cô ta càng trở nên ghê gớm hơn, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng mà lần trước cô ta đưa cho Diệp Thiên.

“Đây là thẻ ngân hàng lần trước tôi đưa cho cậu, cậu nói cậu không cần, ra vẻ rất có đạo đức, nhưng bây giờ thì sao, cậu lại tiếp cận với Tiểu Tuyết, không chỉ ngồi cùng xe với nó, còn theo đến tận sơn trang Hồng Diệp, cậu định làm gì? Để nó nhận ra rồi tiếp tục nhân duyên trước đây?”.

“Diệp Thiên, mong cậu hãy nhìn lại bản thân đi được không?”.

Cô ta chỉ về phía Lục Chí Văn.

“Người đứng cạnh tôi đây là cậu chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là chồng sắp cưới của Tiểu Tuyết.


Tôi biết bây giờ cậu có chút thành tựu, hình như kiếm được ít tiền, đi xe BMW, nhưng cậu tưởng như vậy là cậu sẽ xứng với Tiểu Tuyết sao?”.

“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có cố gắng mười năm nữa, cũng không thể nào sánh nổi đâu, thậm chí so với những người theo đuổi khác của Tiểu Tuyết thì cậu vẫn còn kém xa!”.

“Nếu cậu biết điều, tôi hi vọng cậu có thể giữ tự trọng, rời xa Tiểu Tuyết, đừng có xuất hiện trong tầm mắt và trong cuộc sống của nó nữa!”.

“Thế giới này không còn tồn tại truyện cổ tích công chúa Lọ Lem và bạch mã hoàng tử nữa, đương nhiên cũng không thể tồn tại câu chuyện anh chàng nghèo rớt và nàng công chúa!”.

“Muốn làm con rể nhà họ Kỷ chúng tôi, kế thừa gia sản nhà họ Kỷ chúng tôi, hạng người không thực tế như cậu, tôi khuyên cậu mau tem tém lại đi, hiểu không?”.

Ánh mắt Lục Chí Văn gườm nhìn, trầm giọng nói: “Tôi biết cậu từng cứu Tiểu Tuyết, chữa khỏi mắt cho cô ấy, cứu cuộc đời của cô ấy, tôi với tư cách là chồng sắp cưới của cô ấy xin cảm ơn cậu!”.

Nhưng tôi phải nói rỡ với cậu, bây giờ bên cạnh Tiểu Tuyết đã có tôi, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, vợ tương lai của tôi, cậu muốn bất kỳ thủ lao gì, cần nói một câu Lục Chí Văn tôi sẽ đáp ứng cho cậu!”
“Nhương nếu cậu muốn có được Tiều Tuyết.

hi vọng cậu suy nghĩ kỹ đến hậu quả, đing có làm những
chuyện ngu xuẩn mà bản thân không thể gánh vác nổi!”.

Liêu Như Thành đứng bên cạnh nhếch miệng cười khẩy, nói với giọng coi thường: “Lần trước gặp cậu, tuy cậu trông chẳng ra sao cả, nhưng được cái mồm mép, cũng có chút khí phách!”.

“Lần này lại chủ động tiếp cận Tiểu Tuyết, còn đi theo đến tận sơn trang Hồng Diệp, không thể không nói, bây giờ cậu đến tư cách để tôi nhìn thẳng cậu cũng không có đâu!”.


Ba cao thủ đỉnh cao lớp trẻ trong giới võ thuật Hoa Hạ đều nói Diệp Thiên một tràng không ra gì.

Lục Chí Minh ngây người ra tại chỗ với biểu cảm ngơ ngác, cậu ta vốn lo lắng bản thân gây mâu thuẫn với Diệp Thiên sẽ bị Lục Chí Văn quở trách, nhưng bây giờ Lục Chí Văn, Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành đều đứng ra nói Diệp Thiên, khiến cậu ta chưa kịp phản ứng.

Lí Thu Hà đứng ở bên cạnh nhìn ba người nói Diệp Thiên, trong lòng chỉ cảm thấy không thể ngờ.

Đường đường là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, Diệp Lăng Thiên uy danh thiên hạ, thế mà lại bị bọn họ nói cho không ra gì, còn nói Diệp Thiên có cố gắng mười năm cũng không bằng Lục Chí Văn, đúng là nực cười.

Với thực lực của Diệp Thiên lúc này, cả trăm nghìn nhà họ Lục cũng không so lại được, cô ta thực sự không biết ba người này sao lại có dũng khí nói ra những lời mỉa mai Diệp Thiên như vậy.

Ba người nói hơn mười câu liên tiếp, nhưng Diệp Thiên lại chỉ dửng dưng.

Cậu lạnh lùng lướt qua Liêu Như Thành, rồi nhìn thẳng vào Lục Chí Văn.

“Nếu là người phụ nữ của anh thì anh quản cho tốt vào, đừng để cô ấy tùy tiện chạy đến đi nhờ xe người khác!”.

“Còn hậu quả mà anh nói thì tôi lại rất muốn xem xem sao!”.

Cậu nói xong, quay sang nhìn Kỷ Nhược Yên.

“Hạng phụ nữ tự cho mình là nhất trên thế giới này đúng là không ít, nói thật nhé, tôi cũng rất khâm phục trí tưởng tượng của cô đấy!”.


“Kỷ Nhược Tuyết đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường, cứu cô ấy chỉ là việc làm theo bản năng, còn tôi không có hứng thú gì tiếp cận cô ấy cả!”.

“Làm con rể nhà họ Kỷ các cô? Hừ, một nhà họ Kỷ cỏn con có tài cán gì để Diệp Thiên tôi phải nương tựa? Trong mắt tôi, cho dù mười hay một trăm nhà họ Kỷ thì cũng chẳng là gì cả!”.

Diệp Thiên đút một tay vào túi, đi lướt qua nguòi Kỷ Nhược Yên.

“Tôi đến sơn trang Hồng Diệp là tham dự buổi từ thiện, không liên quan gì đến Kỷ Nhược Tuyết hết!”.

“Lần này tôi coi như mấy người ngu muội, tôi không chấp mấy người, nhưng lần sau nếu còn đứng trước mặt tôi nói này nói nọ, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”.

“Các người tốt nhất đừng nghĩ đây chỉ là nói đùa!”.

Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Diệp Thiên đã trở nên lạnh lại.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK