Lí Thu Hà đứng cách đó không xa, nhìn Lâm Thiếu Bân vẫn còn chưa nguôi giận hẳn, trong lòng thầm chia buồn.
Diệp tiên sinh nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra nhất định sẽ thực hiện, điều đáng cười là Lâm Thiếu Bân lại hoàn toàn không biết.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, nơi được coi là nơi chỉ để tiêu tiền xa hoa nhất Lư Thành – Sơn trang Hồng Diệp đã chật kín người.
Bãi đỗ xe của sơn trang Hồng Diệp đã rơi vào tình trạng kín chỗ, từng chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu tệ đang lần lượt đi vào, lượng xe nhiều như mưa, vô cùng hoành tráng.
Bên trong mỗi một chiếc xe đều là một nhân vật có tiếng ở tỉnh Xuyên, xe nào cũng có biến số xe rất đẹp và khủng.
Mấy thanh niên trai xinh gái đẹp xuất hiện ở cổng sơn trang Hồng Diệp chính là bọn Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Sở Thần Quang, và ở trước cổng, Lâm Thiếu Bân đã chờ sẵn ở đó từ trước.
“Anh Lâm, xin lỗi đã để anh phải chờ lâu!”.
Sở Thần Quang gật đầu cười tươi với Lâm Thiếu Bân, nói với giọng áy náy.
“Không sao, lễ khai trương còn chưa bắt đầu, bây giờ những nhân vật quan trọng chắc vừa mới đến, chúng ta vào trong bây giờ cũng vừa lúc đấy!”.
Lâm Thiếu Bân xua tay với vẻ không để bụng, rồi đưa bọn họ vào trong sơn trang.
“Hôm nay đúng là rất cảm ơn anh Bân!”.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt đều nói lời cảm ơn Lâm Thiếu Bân.
ở trong sơn trang Hồng Diệp hôm nay gần như vị nào cùng có gia sản hàng trăm triệu tệ, trong đó cũng có không ít đại gia có gia sản hàng tỷ, những người này đều là những nhân vật máu mặt, thuộc giới trên cả thượng lưu ở tỉnh Xuyên.
Đến bố của Tiếu Văn Nguyệt và sở Thần Quang cũng chỉ vừa đủ tư cách để vào đây mà thôi.
Nên với thân phận của mấy người bọn họ, căn bản không thể tham gia buổi gặp mặt ở đẳng cấp này, nhưng vì Lâm Thiếu Bân có quan hệ nên bọn họ mới được thơm lây.
“Không cần khách sáo, mọi người đều là bạn của Giai Lệ, sắp xếp cho mọi người một chỗ ngồi thì là việc mà tôi
nên làm, hôm nay bố tôi phụ trách toàn bộ hậu cần, nên tôi cũng tiện tay giúp mọi người thôi!”.
Lâm Thiếu Bân khẽ lắc đầu, khí chất này khiến bọn họ đều khâm phục, ngoài những lúc Lâm Thiếu Bân khá xốc nối ra, thì cho dù nhìn mặt nào thì anh ta đều phù hợp với thân phận là một cậu chủ đỉnh cao ở Xuyên Nam.
Anh ta đưa mọi người đến đại sảnh của sơn trang Hồng Diệp, khắp nơi đều là màu vàng nguy nga, trông như hoàng cung vậy, ở đây có rượu nước, điểm tâm, trái cây, không thiếu thứ gì, những người phụ nữ trong này đều đeo đầy ngọc ngà trên người, trông vô cùng phú quý sang trọng, còn đàn ông thì tràn đầy khí chất, nhìn là biết khí thế mạnh đến mức nào, thân phận không hề tầm thường.
Bên trong đại sảnh có một chiếc kệ
trưng bày vô cùng nguy nga, phía trên treo ba chiếc đèn pha lê lớn, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Lâm Thiếu Bân đưa bọn họ đến một vị trí khá khuất, với bản lĩnh của Lâm Thiếu Bân, tuy có thế đưa bọn họ vào, nhưng đương nhiên không thể sắp xếp được vị trí đẹp rồi, những vị trí ở hàng đầu đều là vị trí của những ông lớn thực thụ.
Mọi người đương nhiên cũng không trách cứ gì, có thể tham dự buổi gặp mặt như thế này đối với bọn họ mà nói đã vô cùng xa xỉ rồi.
“Ui, đây là buổi hội họp cao cấp nhất tỉnh Xuyên sao? Chi tiêu mạnh tay thật, trông hoành tráng quá, đây chính là sức mạnh kêu gọi mà Diệp tiên sinh có đó!”.
Tại đây có hình ảnh
.
Danh Sách Chương: