“Ba người các ông trước đây nói muốn nghiền nát người đứng đầu tỉnh Xuyên là tôi đúng không?”.
Ba người toát mồ hôi lạnh, không còn vẻ hống hách trước đó nữa.
Nhất là Lạc Minh Thư, ông ta chỉ cảm thấy thời gian của hôm nay dài không khác gì cả một thế kỷ.
Vì trả thù Diệp Thiên, cả đêm qua ông ta không chợp mắt, phái người đi tìm hiểu thông tin về Diệp Thiên, muốn nhanh chóng nắm được mọi thông tin về Diệp Thiên một cách nhiều nhất.
Mặt khác, ông ta liên hệ với Hoàng Quốc Thắng và Thẩm Lập Niên, lại mời thư ký Lý đứng ra, định xử Diệp Thiên dứt điểm lần này luôn.
Ai ngờ bọn họ dốc hết sức lực, tận dụng mọi nguồn lực, vẫn không thể địch lại được Diệp Thiên.
Thiếu niên này hội tụ quyền lực đầy người, không chỉ là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, mà còn là tổng giáo quan của Nam Long Nhận nữa, đến thống soái cao nhất trong quân khu Thành Môn là Lương Long Đình cũng ủng hộ cậu, có đội ngũ hùng hậu như vậy, bốn nhà bọn họ gộp lại làm sao mà đọ nổi?
Trong lòng ông ta dấy lên sự hối hận tột cùng, nhưng sự việc đã đến mức này, đã không thể cứu vãn được nữa.
Hoàng Quốc Thắng và Thẩm Lập Niên không hổ danh là ông lớn giới thương nghiệp, tình thế lúc này đã rõ ràng, hai người gần như cùng lúc cúi người xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Giáo quan Diệp, tôi xin lỗi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thực sự không nên đến đây!”.
Khi Lục Thiên Thư và Từ Thiên Đình cúi người hành lễ chào Diệp Thiên, bọn họ đã có dự cảm sẽ thất bại, mà bây giờ Diệp Thiên lại lộ ra thân phận là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, coi như đã mất đi tia hi vọng cuối cùng, bọn họ không còn dám suy nghĩ khác nữa.
Hai người cúi gập xuống nhận lỗi, Diệp Thiên lại không thể hiện gì, chỉ dửng dưng nhìn bọn họ.
Hai người không thấy Diệp Thiên có phản ứng gì, lúc đó cắn răng, quỳ xuống trước mắt Diệp Thiên luôn.
“Diệp tiên sinh, cậu là anh hùng trên thế giới ngày nay, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi lần này, sau này chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực dốc sức cho cậu!”.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, không dám tin vào mắt mình.
Cho dù là Hoàng Quốc Thắng hay là Thẩm Lập Niên, bọn họ đều là những người có gia sản hàng chục tỷ tệ, nắm giữ một tập đoàn lớn đứng trong top 50 của Hoa Hạ, nhưng lúc này bọn họ lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên xin tha, cảnh tượng này chấn động hơn bất cứ việc gì mà họ gặp từ trước đến nay.
Đây là sức mạnh khủng khiếp của Diệp Thiên!
Khoảnh khắc hai người quỳ gối xuống, Diệp Thiên cuối cùng cũng lên tiếng.
“Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa đã khiêu khích tôi công khai trong lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên, muốn đuổi tôi ra khỏi đó, còn liên kết lại muốn mai phục tôi bên ngoài để xử tôi, tôi đã giết hai người đó, các người có phục không?”.
Hoàng Quốc Thắng và Thẩm Lập Niên gần như không do dự, liền gật đầu.
“Tâm phục khẩu phục!”.
Tuy con trai bọn họ đã chết, nhưng không hẳn là không chấp nhận nổi, những ông chủ lớn như bọn họ có ai mà không có vài đứa con riêng đâu?
Điều mà bọn họ đang nghĩ lúc này chỉ là muốn làm cho Diệp Thiên nguôi giận!
“Nếu đã phục rồi thì tốt!”.
Danh Sách Chương: