“Âm Quỳ?”
Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh ngây người tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn họ còn định hôm nay đuổi Diệp Thiên ra khỏi thung lũng hoa sẽ lập tức đến LƯ Thành tìm Diệp Lăng Thiên cứu viện, nhưng không ngờ Âm Quỷ lại đến nhanh như vậy.
“Âm Quỷ đến rồi, ông ta đến thật rồi!”.
Sắc mặt của Cát Khắc Bác Nhã vô cùng nghiêm trọng, ngay cả Cát Khắc Thiết Lực cũng sỢ run lẩy bẩy.
Nhìn hết người này đến người khác liều mạng chạy trốn, bọn họ đều cảm nhận được một luồng khí lạnh đang dần dần dâng lên.
Bọn họ đang chìm trong nỗi sỢ hãi,
bỗng một luồng khói đen bùng lên từ giữa đám đông, bốn năm người dân trong thôn bị rút sạch máu thịt trên cơ thể, ăn mòn thành bộ xương khô.
Những người khác chạy tán loạn, tiếng kêu khóc và tiếng la hét xen lẫn với nhau.
Giữa đám đông, một bóng người mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra, trên tay còn cầm một thứ gì đó.
Trên mặt ông ta không có chút sắc máu nào, giống như bộ xương người chết, hai tay giấu trong áo choàng đen, chỉ lộ ra mấy ngón tay gầy khô, đôi mắt u tối.
Tất cả mọi người tản ra như tránh dịch bệnh.
Mẹ của Cát Khắc Bác Nhã dẫn theo Cát Khắc Tú Uyển sỢ hãi lùi về sau, lùi thẳng đến bên Cát Khắc Bác Nhã, sỢ đến mức không thốt nên lời.
Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh
còn chưa hết kinh ngạc, người mặc áo choàng đen đã đi đến gần bọn họ, ném thứ trong tay xuống đất.
Đó là một mảnh ngọc, Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đều nhận ra mảnh ngọc đó là của đại trưởng lão có sức chiến đấu mạnh nhất Âm Khôi Tông luôn mang theo bên người.
Đại trưởng lão từng nói ngọc còn thì người còn, vậy mà bây giờ miếng ngọc lại xuất hiện trong tay người mặc áo choàng đen, bọn họ bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Hai người chính là Lư Tam Tỉnh và Cát Khắc Bác Nhã, được ca tụng là hi vọng tương lai của Âm Khôi Tông phải không?”.
Người mặc áo choàng đen lạnh lùng cười, gạt mũ xuống, để lộ gương mặtdữtỢn đáng sỢ.
“Tôi còn tưởng rằng ba mươi năm trôi qua, Âm Khôi Tông có thể tiến bộ
một chút, không ngờ người của thế hệ trước lại trở nên yếu ớt như vậy, thế hệ trẻ cũng không ai có thiên phú xuất sắc.
Xem ra hôm nay tôi hủy diệt Âm Khôi Tông và thung lũng hoa cũng là sự sắp xếp của ông trời!”.
Đồng từ của Cát Khắc Bác Nhã co lại, sỢ hãi lùi về sau nửa bước.
“Ông… Ông là Âm Quỷ?”.
Mặc dù đã nghe nói đến cái tên ác ma này hơn mười năm, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày đối diện trực tiếp với cơn ác mộng của thung lũng hoa.
“Khà khà!”.
Âm Quỷ cười mấy tiếng kì quái, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo tà ác.
“Nhóc con, dựa vào độ tuổi và lai lịch của các người mà cũng có tư cách gọi thẳng tên tôi sao?”.
Âm Quỷ khẽ nắm tay lại, vô số cổ trùng sau lưng ông ta nhẹ nhàng
chuyển động, trông đầy máu tanh tà ác.
Ông ta liếc nhìn những người dân trong thung lũng hoa, cười điên cuồng.
“Ba mươi năm trước, thung lũng hoa đáng ra phải là của tôi, tất cả các người đều nên nghe theo làm nô lệ cho tôi!”.
“Bây giờ đã ba mươi năm trôi qua, vua của các người đã quay lại rồi đây, lẽ nào các người không cảm thấy vui sao? Ha ha ha!”.
Một luồng sóng âm mạnh mẽ lan ra, vô số người bịt tai lại.
Những người dân lớn tuổi ở thung lũng hoa đã nằm liệt dưới đất, nhìn tên “ma quỷ” gần như biến thung lũng hoa thành địa ngục vào ba mươi năm trước, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Mới vừa nãy, Âm Quỷ một mình xông vào Âm Khôi Tông, lật tung toàn
bộ thánh địa thung lũng hoa.
Năm trưởng lão của Âm Khôi Tông đều chết dưới tay ông ta, ngay cả đại trưởng lão cũng bị ông ta đánh một chưởng xuyên ngực.
Hôm nay chắc chắn là một ngày tuyệt vọng nhất của tất cả mọi người trong thung lũng hoa.
Vẻ mặt của hai đệ tử đứng đầu Âm Khôi Tông, Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh, thay đổi liên tục.
Vừa rồi nhìn thấy phương hướng của Âm Khôi Tông bùng lửa bốn phía, bây giờ mảnh ngọc mà đại trưởng lão mang theo bên mình cũng rơi vào tay Âm Quỷ, rõ ràng các cao thủ trong môn phái đều đã bị Âm Quỷ giết sạch.
Cát Khắc Bác Nhã không nhịn được rùng mình, đến tận lúc này cô ta mới hiểu vì sao Âm Quỷ lại trở thành cơn ác mộng quấy nhiễu người dân ở thung lũng hoa trong ba mươi năm.
Đây chính là ác ma, một tên ác ma ăn thịt người thật sự!
Danh Sách Chương: