Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2195

Buổi chiều đó, ông ta đang đi dọc theo cạnh dòng suối thì gặp được một người trung nên mặc áo tím.

Người trung niên có vẻ dùng anh tuấn, giữa hai hàng mày toát ra sức hấp dẫn đặc biệt, ông ta nhìn thấy là Mộ Dung Vô Địch thì cúi đầu suy sụp tinh thần, không còn ý chí, nói bừa vài câu với người ta.

Nhưng mấy câu nói này lại trở thành cơ hội để Mộ Dung Vô Địch sau này vẫn luôn cố gắng đi lên, để ba mươi năm sau trong tương lai, ông ta vẫn trở thành cao thủ hàng đầu xưng bá ở Hoa Hạ, bước lên bục cao nhất bảng xếp hạng cường thế.

Ông ta am hiểu nhiều, sau này ông ta cũng đoán ra được thân phận của người trung niên kia dựa vào những thông tin mà người khác nói, người kia chính là “Tử Điện Kinh Lôi” từng tung hoành Hoa Hạ – Lâm Đạp Phong.

Vì mấy câu nhắc nhở năm đó mà Mộ Dung Vô Địch vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt nói cảm ơn với Lâm Đạp Phong, mời ông ta một bữa trà. Nhưng cho dù ông ta điều tra, thăm dò tung tích Lâm Đạp Phong thế nào cũng không thấy bất kỳ tin tức nào, có người nói Lâm Đạp Phong đã chết, có người nói Lâm Đạp Phong đã đến cấm địa không ai biết đến, có rất nhiều lời nói khác nhau nhưng đúng là Lâm Đạp Phong chưa từng xuất hiện nữa.

Bây giờ Lâm Đạp Phong xuất hiện ở nhà họ Long, còn bảo vệ Long Đạo Huyền, bị gọi là “tay sai” không khỏi khiến ông ta ngạc nhiên.

“Tử Điện Kinh Lôi” ngạo nghễ khắp nơi, còn muốn phân cao thấp với trời, quả thật khó có thể liên kết với ông lão mặc áo xám lúc này, nhưng hai người lại là cùng một người.

Diệp Thiên ngồi ăn uống rất tự nhiên ở bàn tự phục vụ, cho dù là Long Đạo Huyền hay Lâm Đạp Phong cũng không thể dời sự chú ý của cậu đi, cứ như những thức ăn trên bàn mới là tất cả của cậu.

“Mộ Dung Vô Địch, hơn sáu mươi năm không gặp, cậu đã không còn là thiếu niên non nớt nữa rồi, tốt đấy”.

Lâm Đạp Phong hiếm khi nở nụ cười nói.

Mộ Dung Vô Địch lại không cười nổi, ánh mắt hiện lên tia tiếc nuối.

“Tôi từng nghe một tin đồn rằng ông tìm được vị trí của Thiên Cơ Lâu, từng khiêu chiến với đó, sau đó không biết tung tích nữa”.

“Tôi còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là tin đồn, không thể tin, nhưng xem ra bây giờ mới là sự thật nguyên bản nhất”.

“Ông không chỉ thất bại bởi nhà họ Long mà còn trở thành con chó của nhà họ Long rồi”.

Nói đến đây, ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị, ẩn chứa sự tức giận.

“Lâm Đạp Phong, ông đã quên câu “ý chí như sắt đá vẫn luôn là một” mà ông nói với tôi rồi sao? Lòng yêu võ thuật, ý chí sắt đá của ông đâu rồi? Vứt hết rồi sao?”

“Ông vốn dĩ là cao thủ mạnh mẽ, tại sao lại cam lòng cung cúc tận tụy cho người khác?”

Nghe thế ánh mắt Lâm Đạp Phong lại không hề có sự dao động, chỉ thờ ơ cười.

“Mộ Dung Vô Địch, tầm nhìn của cậu vẫn còn quá nhỏ, cậu không biết cái gì là núi này cao còn núi cao hơn”.

“Chút sức mạnh của chúng ta được xem là cao thủ ở giới thế tục, nhưng đứng trước cường giả thật sự nó chẳng qua chỉ là một trang giấy trắng yếu ớt, chỉ cần đụng vào là vỡ nát”.

“Năm đó tôi vất vả tu luyện võ thuật mấy chục năm, vốn cứ nghĩ mình đã có thể vô địch rồi, nhưng không ngờ gặp phải cường giả nhà họ Long, tôi mới biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng”.

“Cậu không biết đó là sức mạnh vượt cả sinh mệnh của người bình thường, là sức mạnh chỉ có tiên và thần linh mới có thể có. Tôi cam lòng chịu thua trước sức mạnh này là vì tôi cũng muốn có sức mạnh khủng khiếp như thế”.

“Với tôi, mọi thứ tôi làm để theo đuổi sức mạnh đều đáng giá, dù là rơi vào cảnh làm tay sai thì có thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK