Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1532

Một bàn tay chân nguyên cực lớn khoảng hai mươi trượng ngưng tụ trong không trung, che lấp bầu trời, gói gọn Đàm Băng Băng trong đó, dường như muốn giết chết cô ta.

‘Hừ!

Ngay khoảnh khắc bàn tay lớn đó sắp giáng xuống, một tiếng hừ lạnh tanh ẩn chứa sát ý trùng trùng đột nhiên vang lên trong không trung. Mọi người chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh lam xẹt qua, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Đàm Băng Băng.

Bóng người này như có thể gánh cả đất trời, cho dù trời đất có sụp đổ cũng có thể một tay trấn áp, đó chính là Diệp Thiên.

Đối mặt với bàn tay chân nguyên to lớn, ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, quả quyết giơ tay lên đánh ra một chưởng.

“Đoàng!”

Một tiếng động ầm trời vang lên, bão cát xung quanh trực tiếp bị làn sóng khí thổi bay.

Bàn tay nguyên khí cũng theo đó mà tan ra, hoá hư không.

Diệp Thiên đứng chắn trước mặt Đàm Băng Băng, nhìn thẳng về phía hai luồng sáng, ánh mắt lãnh đạm, sát ý dần ngưng tụ.

“Động đến người của tôi, chết!”

“Động đến người của tôi, chết!”

Diệp Thiên nhấc một tay lên, tung ra một chưởng, đánh bay bàn tay bằng chân nguyên kia. Cậu đứng trước mặt Đàm Băng Băng khiến cô ta cảm thấy vô cùng an tâm. Sự bàng hoàng trên khuôn mặt cũng dần tan bớt.

Trong không trung, hai luồng ánh sáng cũng ngừng lại, đứng đối diện với Diệp Thiên.

Người mặc áo bào đen, giữa ấn đường có xăm một hình đầu lâu, thấp thoáng ánh sáng màu đen, vẻ mặt ngưng tụ sát khí. Mặc dù đứng cách đó tận mười mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát ý đáng sợ toát ra từ người hắn ta.

Còn người đứng bên cạnh mặc bộ đồ cổ trang màu trắng, thoạt nhìn giống một đạo sĩ phương Đông nhưng lại có khuôn mặt của đám người phương Tây nên trông rất quái dị.

Hai người bọn họ đứng cạnh nhau tự nhiên toát ra một luồng sức mạnh đáng gờm.

Ánh mắt của hai người dọ dừng trên người Diệp Thiên, sau đó cười như không cười, lên tiếng:

“Cậu là Diệp Lăng Thiên?”

Bọn họ chẳng cần suy đoán, còn trẻ như vậy mà có thể dễ dàng hoá giải chiêu của họ, đương nhiên trong giới võ thuật, ngoại trừ Đế Vương Bất Bại của Hoa Hạ, chẳng còn người thứ hai.

Diệp Thiên nhìn lướt qua hai người bọn họ, không trả lời, quay người về phía Đàm Băng Băng, giọng nói có chút quan tâm.

“Cô không sao chứ?”

Khí huyết của Đàm Băng Băng lưu động, lau vết máu ở khoé miệng, lắc lắc đầu.

Vốn dĩ hôm nay cô ta theo sắp xếp của Diệp Thiên, bắt chuyến bay về Hoa Hạ để hộ tống đám người Tê Văn Long. Nhưng trước khi bắt chuyến bay, cô ta đột nhiên bị hai người đàn ông trung niên phương Tây một đen một trắng chặn giết giữa đường, buộc cô ta phải vắt chân lên cố mà chạy.

Cô ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành bộc phát bí pháp tự thân thoát chết, chạy một mạch từ thánh địa Yellen, muốn nhanh chóng tới ốc đảo sa mạc này để tìm sự giúp đỡ của Diệp Thiên.

Đối mặt với hai người này, không có Diệp Thiên, cô ta chỉ là một con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK