Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1411

Sắc mặt bốn người chấp pháp thay đổi hẳn, sức mạnh tinh thần tầng tầng lớp lớp hình thành hàng trăm bức màn che chắn kiên cố trước mặt bọn họ, chỉ để ngăn lại một đao này.

Nhưng lưỡi đao vàng kia lại tựa như bổ dưa cắt rau, giống như lưỡi dao cắt đậu phụ vậy, lập tức chém ngay giữa bức màn chắn, với tốc độ mà bốn người không thể phản ứng kịp, một đao lướt đến, xuyên qua bốn người.

Bốn người chấp pháp, bốn đại sư sức mạnh tinh thần đã bước vào cảnh giới quy nguyên ấy, thân thể lập tức cắt đôi từ giữa, một đao chia cắt.

Bốn thi thể rơi xuống từ trong không trung, hoàn toàn không còn cơ hội sống sót.

Bốn đại sư sức mạnh tinh thần, lúc trước khí thế bừng bừng kéo đến bao vây Diệp Thiên, nhưng ngay lúc này, bốn người phút chốc đã bị tiêu diệt, ngay cả tinh thần cũng bị một đao của Diệp Thiên chém đứt.

Đám người Đàm Băng Băng bên dưới không xa đều há hốc mồm trợn mắt nhìn cảnh này, một lúc lâu họ vẫn chưa định thần lại, cả bầu trời, chỉ duy nhất Diệp Thiên đang ôm Kỷ Nhược Tuyết ngạo nghễ đứng đó tựa như chiến thần.

Tháp chuông của giáo đường Thánh thành, bởi vì trận chiến của Diệp Thiên và tám trưởng thẩm phán mà trở nên đổ nát hoang tàn, nhưng chiếc chuông cổ kia vẫn mạnh mẽ như cũ, khi thời gian đã đến mười hai giờ khuya, nó vẫn kiên cường vang lên, một hồi chuông mang đầy hơi thở cổ xưa vang lên khắp bốn

phía, tựa như đang chúc mừng thắng lợi của Diệp Thiên.

“Thật sự thắng rồi!”

Ánh mắt Đàm Băng Băng chấn động, trái tim không kiềm được mà run rẩy.

Ban đầu cô ta lựa chọn giao tự do và tính mạng của bản thân cho Diệp Thiên, là một trận đánh cược, cô ta cũng từng tự hỏi bản thân vô số lần, là đúng hay là sai.

Nhưng hôm nay, đối với chuyện này cô ta không còn nghi ngờ nữa, chủ nhân bản thân lựa chọn quả thực khí thế ngút trời, nhân tài thiên hạ.

Đối mặt với bảy vị bán vương, một vị vương cấp chân chính, bốn đại sư sức mạnh tinh thần, Diệp Thiên đều đánh đâu thắng đó, từ đầu đến cuối, trực tiếp quét sạch toàn bộ, sức chiến đấu như vậy, cho dù đối mặt với vương cấp trăm năm trước, e rằng cũng không kém gì.

Trên khắp thế gian này, vương cấp trăm năm trước không xuất hiện, thì còn có ai là đối thủ của Diệp Thiên?

Ánh mắt chị em nhà họ Lâm cứng đờ, bên tai chỉ còn giọng nói Diệp Thiên nhẹ nhàng trôi đến, đến một câu cũng không nói được.

Ba người bạn cùng phòng của Diệp Thiên, Tê Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải cũng phải nuốt nước bọt, đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không có phản ứng gì.

“Kết thúc rồi!”

Diệp Thiên đưa Kỷ Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp xuống đất, giọng nói bình tĩnh.

“A?

Lúc này Kỷ Nhược Tuyết như bừng tỉnh từ trong mộng, nhưng cảm giác mới vừa rồi được Diệp Thiên ôm trong lòng lại vẫn còn lưu luyến.

Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, ánh mắt không còn quá lạnh nhạt, sau đó cậu dời mắt, lập tức quay sang Ray Churchill đang bị thương nặng.

“Anh đã nhiều lần muốn đẩy tôi vào chỗ chết rồi, hôm nay tôi sẽ tiễn anh lên đường!”

Ánh mắt cậu không buồn không vui, chỉ điểm ngón tay, gió chợt xuyên qua trán Ray Churchill, đánh vỡ đầu anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK