Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1881

“Ao!”.

Tiếng rồng ngân phát ra từ miệng Diệp Thiên, chấn động đất trời, giống

như đế vương thống trị thiên hạ. Cùng lúc đó, Cận Vô Trần đang ở trong Harbour Villa của nhà họ Cận bỗng mớ mắt ra.

“Grừ!”

Tiếng rồng gầm vang khắp đất trời. Toàn bộ khuôn viên nhà họ Ngụy rung lên trước tiếng gầm dài thườn thượt giống như có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Tại biệt thự cảng Đảo của nhà họ Cận ở cách đó hàng chục kilomet thì Cận Vô Trần bỗng giật mình mở mắt khi đang ngồi thiền trên một tảng đá.

Đôi mắt ông ta bạo phát, sau đó bước tới, lao về phía hướng nhà họ Ngụy. Tiếng hét vang lên giống như sấm sét vang rền.

“Diệp Lăng Thiên, bước ra!”

Tiếng gầm rền trời, lan tỏa bốn phía, khoảng cách từ biệt thự cảng Đảo tới nhà họ Ngụy hình thành nên một đợt sóng âm, vô số xe cộ, xe riêng đều dừng lại bên đường để xem xem rốt cuộc là đài phát thanh ở đâu đang phát.

Vô số người ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một bóng hình màu xanh nhạt đang lao tới, xuyên qua phía trên những con đường, lao vào trong những tầng mây.

Tại khuôn viên nhà họ Ngụy, một sự im lặng bao trùm tất cả.

Diệp Thiên nhìn về hướng xa và khẽ thở dài.

“Xem ra cuộc sống bình lặng nơi Cảng Đảo sắp kết thúc rồi!”

Nhậm Uyển Doanh và Ngụy Tử Phó khẽ kinh ngạc, không biết Diệp Thiên nói vậy là có ý gì. Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng hét vang tới chín tầng mây xanh từ xa vọng tới.

“Diệp Lăng Thiên, bước ra đây cho tôi!”

Âm thanh giống như được phát ra từ nơi xa, cứ vang lên ong ong bên tai đám đông.

Trong khuôn viên nhà họ Ngụy, mọi người vô cùng kinh hoàng. Sau đó họ chỉ cảm thấy có một luồng gió điên cuồng ập tới. Họ ngẩng đầu, một người đàn ông trung niên mặc áo dài đã đứng ngay trong khuôn viên và đối diện với Diệp Thiên.

“Là ông ta?”

Nhậm Uyển Doanh vừa nhìn đẵ nhận ra, người đàn ông mặc áo dài cổ xưa kia chính là người mà cô đã nhìn thấy trong quán bar Đường Triều, là người đã dọa Triệu Lạc Sơn, Nam Liệt và giúp Diệp Thiên một lần.

Ngụy Phó cảm thấy run sợ. Mặc dù ông ta chưa từng gặp ông tổ của nhà họ Cận nhưng có thể ngay lập tức đoán ra người đàn ông trung niên đứng trước mặt này chắc chắn cao thủ đại nội trong truyền thuyết, người sáng lập ra nhà họ Cận, người đã nhận được sự phong hàm của nữ hoàng Anh và là một vương cấp.

Diệp Thiên nhìn thấy Cận Vô Trần ở trước mặt thì không lấy gì làm lạ, trước đó cậu đã biết rõ người đàn ông trung niên giúp mình giải vây chính là ông tổ của nhà ho Cân.

Lại là người nhà họ Cận, thực lực đã đạt tới vương cấp chín sao, ngoài Cận Vô Trần ra thì lại có người thứ hai chắc?

Cận Vô Trần chẳng buồn nhìn những người bên cạnh, chỉ chăm chăm vào Diệp Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ rồi ông ta khẽ lắc đầu.

“Đúng ra tôi nên nghĩ ra sớm!”

“Trong thế hệ trẻ, một người đặc biệt, mang uy phong của một vị vua khiến núi Thái Sơn cũng phải sụp đổ thì ngoài Diệp Lăng Thiên ra làm gì có người thứ hai chứ!”

“Đáng tiếc, đúng ra tôi phải nhận ra cậu sớm hơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK