Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2606

“Xem ra là do Thần Ý Môn tôi đã đánh giá thấp các tu sĩ khác ở tiểu thế giới rồi!”

Các đệ tử của Thần Ý Môn đang có mặt hôm nay đều im lặng, nhìn về phía Diệp Thiên mà không hề có chút khinh thường hay giễu cợt nào, ngược lại còn cảm thấy sợ hãi.

Diệp Thiên có thể đánh trọng thương người đàn ông trung niên chỉ trong một chiêu, vậy thì giết bọn họ cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

“Tôi không có mấy danh tiếng trong tiểu thế giới, ông cũng không cần biết tôi là ai!”

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giọng điệu tỏ ra khinh thường: “ồng chỉ cần biết thiếu môn chủ của Thần Ý Môn ông ngay cả tư cách làm đối thủ của tôi cũng không có là được!”

Diệp Thiên nói xong liền đưa mắt liếc sang Cao Hách.

“Nếu đã có người liều mạng cứu anh thì coi như tôi cũng có vài phần kính phục, hôm nay tôi có thế cho anh thêm một cơ hội nữa!”

“Anh muốn chủ động từ bỏ Yến Khinh Vũ, hay muốn tôi bóp chết anh tại Tam Nhất Môn này?”

Lời của Diệp Thiên vô cùng dõng dạc, cậu biết rất rõ, trong tiểu thế giới này, chỉ có nắm đấm mới là cách tốt nhất đế giải quyết vấn đề.

Muốn Thần Ý Môn rút lui thì chỉ có thể đập tan sự kiêu ngạo của Cao Hách mà thôi.

Cao Hách ngây ra tại chỗ, hai tay siết chặt lấy đốt ngón tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, chí cảm thấy sự nhục nhã không gì sánh được ập tới như thuỷ triều.

Từ khi sinh ra, chưa từng có người trẻ tuổi nào có thể khiến Cao Hách cảm thấy bản thân thất bại như vậy, cho dù có là đệ nhất thiên tài như thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện thì hắn vẫn cảm thấy có tự tin để so tài, nhưng bây giờ khi đối mặt với Diệp Thiên, hắn hoàn toàn không dám.

Hắn biết mình căn bản không phải là đối thủ của Diệp Thiên.

Nhưng lúc này Diệp Thiên lại đang ép hắn, nếu hắn đồng ý trước mặt mọi người, tức là hắn sợ Diệp Thiên, coi như thế diện của Thần Ý Môn sẽ mất sạch.

Nhưng nếu không đồng ý, thì với tính cách “điếc không sợ súng” của Diệp Thiên, e rằng Cao Hách sẽ không thể bình an rời khỏi Tam Nhất Môn được.

Cao Hách nhất thời chìm vào im lặng, những người còn lại đều nhìn về phía Cao Hách, chờ đợi quyết định của hắn, ngay lúc này Thần Ý Môn đã hoàn toàn thất thủ.

“Tôi có thể cho anh thời gian để suy nghĩ, nhưng chỉ có mười giây!”

“Tôi đếm đến mười, nếu anh không đáp lại thì sẽ lãnh thêm một kiếm nữa!”

Giọng của Diệp Thiên lần nữa vang lên, nhưng tất cả đều vô cùng lạnh lẽo.

“Một!”

Diệp Thiên đã bắt đầu duỗi một ngón tay ra! Hai mắt Cao Hách không

ngừng run rẩy, răng nghiến chặt vào nhau, suýt chút nữa là gãy, nhưng muốn để Cao Hách mở miệng nhận thua còn khó chịu hơn bị giết, vừa rồi hắn đã lở miệng leo lên lưng cọp, bây giờ khó mà xuống được, người đàn ông trung niên thấy vậy liền lên tiếng.

“Cậu làm như vậy là ép người quá đáng rồi!”

“Thần Ý Môn của tôi là một trong sáu tông Huyền Môn, hôm nay cậu là người cướp hôn mà lại còn muốn ép thiếu môn chủ của chúng tôi phải cúi đầu, đúng là ức hiếp người quá đáng!”

“Nếu cậu cứ ép người quá đáng thì cậu lấy luôn cái mạng già của tôi đi, tôi cũng sẽ cho cậu thử hết tất cả các chiêu thức của Thần Ý Môn tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK