Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Hơn nữa chị nghe nói em đã ký thành công hợp đồng với Công ty giải trí Thiên Phú, trở thành nghệ sỹ của công ty, sau này chắc chắn sẽ thành ngôi sao, trở thành minh tinh nổi tiếng, đến lúc đó khoảng cách giữa em và Diệp Thiên sẽ càng lớn hơn”.

“Cậu ta ở bên cạnh em sẽ chỉ trở thành gánh nặng của em, trở thành trò cười của người khác, cho nên chị khuyên em một câu, sau này em nên giữ khoảng cách với Diệp Thiên, càng xa càng tốt, làm cho mối quan hệ từ từ nhạt đi, điều này cho dù là đối với em hay với cậu ta cũng đều là chuyện tốt!”.

Lí Thu Hà nói xong đứng dậy, đi ngắm cảnh đẹp trong “Thủy Thượng Nhân Gian”, để lại Cố Giai Lệ ngồi đó ngẩn ngơ.

Tiếu Văn Nguyệt ở bên cạnh choàng tay qua vai Cố Giai Lệ, nhẹ nhàng an ủi, trong lòng lại cảm thấy những lời Lí Thu Hà nói rất đúng.

Cô ta cũng từng nói với Diệp Thiên như vậy, bây giờ những lời của Lí Thu Hà càng chứng tỏ suy nghĩ của cô ta là đúng.

Diệp Thiên tuy cũng có điểm đặc biệt, nhưng cô ta và Diệp Thiên dù sao cũng có khác biệt quá lớn về thân phận, không phải người cùng thế giới với nhau.


Sở Thần Quang cúi đầu cười khẩy, những lời nói kia của Lí Thu Hà chính là nhắm thẳng vào Diệp Thiên, hoàn toàn tách biệt Diệp Thiên ra khỏi nhóm bọn họ.

Một lúc sau Cố Giai Lệ mới trở về trạng thái bình thường, lúc này Diệp Thiên đã đặt đĩa thức ăn lên bàn của cô.

“Ăn gì không em?”.

Diệp Thiên mỉm cười hỏi.

Cố Giai Lệ nhìn thẳng vào Diệp Thiên, đột nhiên lắc đầu.

“Không cần đâu, em tự đi lấy là được!”.

Cô lịch sự gật đầu với Diệp Thiên, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

Biểu cảm của Diệp Thiên không thay đổi gì, chỉ là lắc đầu rồi ngồi xuống ăn tiếp.

Vừa rồi từng câu nói của Lí Thu Hà, tuy cậu đứng cách xa, nhưng làm sao có thể giấu được đôi tai của một vị chí tôn võ thuật như cậu?
Chỉ là cậu không ngờ Cố Giai Lệ lại hình như bị Lí Thu Hà làm cho lay động, bắt đầu xa cách với cậu, cố tình giữ khoảng cách.

Nhưng cậu không quan tâm nhiều, Cố Giai Lệ là người mà Tiêu Hà quan tâm nhất trước khi mất, những gì cậu làm chỉ là muốn cả đời Cố Giai Lệ được vui vẻ, thậm chí thái độ của Cố Giai Lệ đối với cậu như thế nào, cậu cũng không quan tâm nhiều.

Hơn nữa sau khi du lịch về, Cố Giai Lệ sẽ bước chân vào con đường trở thành ngôi sao, còn cậu cũng phải rời xa Lư Thành, đi đến thung lũng hoa, để Cố Giai Lệ lạnh nhạt với cậu chút cũng là chuyện tốt, ít nhất để cô có thể quen với việc một mình đối mặt với tương lai.


Bên ngoài nhà hàng, trước một căn biệt thự trên nước, Lí Thu Hà đang thư thái dựa vào lan can, ngay cạnh đó, Từ Tôn tay cầm điếu thuốc, nhìn về phía cảnh đẹp đằng xa.

“Chị Hà, Tiếu Văn Nguyệt là con gái của chủ một công ty ở Lư Thành thật sao?”.

Trong đầu Từ Tôn lúc này toàn là hình ảnh trang điểm chín chắn như đàn chị của Tiếu Văn Nguyệt, trong lòng cậu ta cảm thấy ngứa ngáy.

“Đúng thế, bố con bé là Tiếu Lâm, chủ tịch Tập đoàn Phi Ngư, sao thế, cậu Từ có hứng thú với con bé ấy à?”.

Lí Thu Hà làm sao mà không hiểu được tâm tư của Từ Tôn, cô ta nhếch miệng cười rồi hỏi.

“Hừ, Tập đoàn Phi Ngư?”.

Từ Tôn không trả lời, chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng, rõ ràng rất coi thường Tập đoàn Phi Ngư này.

Bố cậu ta đứng đầu thành phố Phán, gia thế hàng chục tỷ, nắm giữ nguồn lực vô cùng lớn, những doanh nghiệp có giá trị chỉ vài tỷ thì cậu ta căn bản không coi trọng.

Cho dù Tiếu Lâm là chủ tịch công ty, nhưng nếu gặp cậu ta cũng phải dè dặt, không có chút thể diện.

Cậu ta đã có ý đồ với Tiếu Văn Nguyệt lâu rồi, giờ thăm dò được thông tin Tiếu Văn Nguyệt chỉ là con gái của một chủ tịch tập đoàn kia, cậu ta càng không có gì phải lo lắng nữa.

“Chị Hà, tối nay hẹn cô ta đến quán bar uống rượu, mọi việc xong xuôi, em sẽ cho chị ba triệu tệ!”.

Lí Thu Hà nghe thấy, mắt sáng lên, gật đầu luôn.


Những người như Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh, tuy gọi cô ta một tiếng chị Hà rất ngọt, cô ta dường như cũng coi bọn họ như em gái, nhưng thực tế cô ta căn bản không hề coi trọng một ai trong số ba người đó, thậm chí là Sở Thần Quang, cô ta cũng chỉ coi như một người có cũng được không có cũng xong.

Trong mắt cô ta, chỉ có quyền thế và lợi ích, ai có thể mang đến cho cô ta quyền thế và lợi ích, cô ta sẽ làm việc cho người đó.

Dùng Tiếu Văn Nguyệt để kết giao với con trai của nhân vật đứng đầu thành phố Phán như Từ Tôn, thì đúng là rất đáng.

“Yên tâm đi cậu Từ, tối nay chị sẽ hẹn con bé đến, đến lúc đó phải xem cậu ‘biểu diễn’ như thế nào rồi!”.

Cô ta nhếch miệng lên, nở một nụ cười nham hiểm.

@Diệp Thiên được sắp xếp một căn phòng cao cấp ở phía trong cùng, buổi tối, cậu đứng dựa vào bên cạnh bể nước cực lớn ngoài trời, làn gió buổi tối thổi đến, vô cùng dễ chịu.

Ở phía không xa, Từ Tôn mặc một bộ vest lịch sự, trên tay đeo thêm một chiếc vòng hạt, đang sải bước đến quán bar âm nhạc lớn ở “Thủy Thượng Nhân Gian”.

Khi cậu ta đi qua, một cơn gió ập đến, trong bầu không khí mang theo một mùi hương thơm, Diệp Thiên khịt mũi lắc đầu, rồi thu lại ánh nhìn.

“Chị Hà, anh Từ muốn mời chúng ta uống rượu, sao lại không gọi anh Thần Quang và cả bọn Giai Lệ nữa thế? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK